Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 4849: Trần Tử Long (1)

Sau khi về tới Huyền Linh đại lục, Vương Mạnh Bân liền giao khối khoáng thạch này cho Uông Như Yên, bảo nàng chuyển giao cho Vương Trường Sinh.

Vương Trường Sinh cũng không nhận ra, để vào Thanh Liên Tạo Hóa Đỉnh chiết xuất, lúc này mới đạt được khối tinh thạch màu vàng này.

Hắn cẩn thận phân biệt, nhíu mày.

Hắn cũng không nhận ra là tài liệu gì. Huyền Dương giới đất rộng của nhiều, có tài liệu hắn không nhận biết cũng rất bình thường, có lẽ là vật chỉ Càn Nguyên đại lục có, hoặc là vật quý hiếm nào đó.

Vương Trường Sinh thu hồi tinh thạch màu vàng, lấy ra một hạt châu lóe ra hào quang màu xanh, mặt ngoài hạt châu có một hình bán nguyệt, linh khí kinh người.

Huyền Nguyệt Hóa Nguyên Châu, trung phẩm thông thiên linh bảo, có thể che giấu tu vi của mình.

Có bảo vật này, tu sĩ Hợp Thể khác hẳn là rất khó nhìn thấu tu vi cụ thể của Vương Trường Sinh, tu sĩ Đại Thừa thì khó nói.

Vương Trường Sinh rót pháp lực vào Huyền Nguyệt Hóa Nguyên Châu, Huyền Nguyệt Hóa Nguyên Châu nở rộ ra hào quang màu xanh chói mắt, bao phủ toàn thân Vương Trường Sinh, khí tức của hắn chậm rãi yếu bớt, thoạt nhìn chỉ có Hợp Thể trung kỳ.

Hắn hài lòng gật gật đầu, rời khỏi Thanh Liên đảo.

...

Hải ngoại, mảng hải vực xanh thẳm nào đó.

Một đạo hào quang màu đỏ nhanh chóng lướt qua bầu trời, tốc độ rất nhanh.

Không gian nổi lên dao động, một móng vuốt chim thật lớn bỗng dưng hiện lên, chộp xuống trước mặt.

Một tiếng hét thảm vang lên, hào quang màu đỏ từ trên cao rơi xuống, rơi ở trên một hòn đảo hoang phạm vi trăm dặm, hiện ra một thiếu phụ váy đỏ dáng người đầy đặn, tay trái không cánh mà bay, ánh mắt hoảng sợ, tai dài mũi cao, rõ ràng là Yêu tộc. Một trận cuồng phong thổi qua, một Song Thủ Kiêu (con cú hai đầu) hình thể thật lớn hiện ra, một đôi móng vuốt chim giống lưỡi hái như tia chớp đánh về phía thiếu phụ váy đỏ.

Thiếu phụ váy đỏ phun ra một ngọn lửa màu đỏ, đón đỡ.

Song Thủ Kiêu hung hăng vỗ đôi cánh một cái, một quầng sáng màu xanh càn quét ra, ngọn lửa màu đỏ giống như gặp phải khắc tinh, tán loạn hết.

Hét thảm một tiếng, đầu thiếu phụ váy đỏ bị móng vuốt chim xuyên thủng.

Hào quang màu xanh lóe lên, Song Thủ Kiêu hóa thành bóng người Vương Kiêu, trên người tản mát ra sát khí nồng đậm. Sau khi rời khỏi Thanh Liên đảo, hắn lấy thân phận tán tu mưu sinh ở hải ngoại, vì tranh đoạt tài nguyên tu tiên, hắn không thiếu tranh đấu với tu sĩ Luyện Hư khác, thua ít thắng nhiều, đánh không lại thì chạy.

Một con chim nhỏ bay ra khỏi cơ thể, Vương Kiêu triệu ra một cái bình sứ màu xanh, thu đi con chim nhỏ.

Hắn lục soát tài vật trên người thiếu phụ váy đỏ, thi thể cũng thu lại. Một lát sau, một đạo hào quang vàng óng xuất hiện ở phía chân trời xa xa, nhanh chóng bay tới nơi này. Không qua bao lâu, hào quang vàng óng dừng lại, hiện ra một thiếu nữ váy vàng dáng người thướt tha, lưng có một đôi cánh lông vũ màu vàng thật lớn, khí tức yếu hơn Vương Kiêu một chút.

“Kiêu đạo hữu, giải quyết rồi?”

Thiếu nữ váy vàng mở miệng hỏi.

“Giải quyết rồi, dám đối nghịch với chúng ta, muốn chết.”

Trên mặt Vương Kiêu đầy sát khí.

Hắn trước mắt trà trộn vào Kim Cưu nhất tộc chủng tộc phụ thuộc Lôi Hạc nhất tộc, không tiếp xúc được cơ mật trung tâm gì, bằng vào một thân thần thông, hắn cũng tạo dựng ra danh tiếng.

“Vậy thì tốt, may có Kiêu đạo hữu, bằng không đã để ả chạy mất.”

Thiếu nữ váy vàng khen.

“Không có gì, chúng ta trở về đi!”

Vương Kiêu không bận tâm lắm, cùng thiếu nữ váy vàng rời khỏi nơi đây.

...

Vạn Linh sơn mạch, tổng đàn Vạn Linh môn.

Công Tôn Ưởng đứng ở đỉnh một ngọn núi cao ngất trong mây, nhìn về phía bầu trời.

Một đám mây sét thật lớn lơ lửng ở trên trời, chớp lóe sấm rền, từng đạo lôi kiếp đánh xuống, Tôn Thiên Hổ đang trùng kích Hợp Thể kỳ.

Tôn Thiên Hổ so với Công Tôn Ưởng phi thăng Huyền Dương giới sớm hơn, Công Tôn Ưởng tiến vào Hợp Thể kỳ sớm hơn. Đều là phi thăng giả, Công Tôn Ưởng tư chất tốt hơn, được coi trọng hơn.

Tiếng sấm sét ầm ầm ầm từ trên cao truyền đến, mây sét kịch liệt quay cuồng, từng tia sét màu bạc thô to cắt qua bầu trời, hướng thẳng đến thung lũng nhỏ nào đó ba mặt là núi.

Tôn Thiên Hổ đứng ở một mảnh đất trống, một màn hào quang màu bạc dày đặc úp ngược hắn ở bên trong, mặt ngoài màn hào quang màu bạc có một hình tia chớp. Trên người hắn mặc một bộ chiến giáp lóe ra hào quang vàng óng, linh khí kinh người.

Tia sét màu bạc đánh lên màn hào quang màu bạc, nháy mắt biến mất, giống như bùn rơi vào biển lớn.

Công Tôn Ưởng xin cho Tôn Thiên Hổ một bộ Thiên Lôi Hóa Nguyên Trận, hiệu quả ngăn cản lôi kiếp rất không tồi, còn có một món trung phẩm thông thiên linh bảo, hẳn là có thể vượt qua thất cửu lôi kiếp.

Thời gian trôi qua từng chút một, uy lực lôi kiếp đánh xuống càng lúc càng mạnh, cũng may Thiên Lôi Hóa Nguyên Trận đủ mạnh, đỡ được hết.

Sau thời gian một chén trà, mây sét kịch liệt quay cuồng, chợt toát ra hồ quang sáu loại màu sắc, biến thành mây sét sáu màu.

“Thần lôi sáu màu!”

Sắc mặt Công Tôn Ưởng ngưng trọng, Vạn Linh môn từ trước tới nay, ví dụ đệ tử trùng kích Hợp Thể kỳ đưa tới thần lôi sáu màu thuộc loại hiếm thấy, đại đa số đều là đưa tới thần lôi bốn màu, tiếp theo là thần lôi năm màu.

Cho dù là môn chủ Vạn Linh môn Trần Tử Long trùng kích Hợp Thể kỳ, cũng chỉ đưa tới chín đạo thần lôi năm màu. Trong vạn năm qua, đệ tử Vạn Linh môn trùng kích Hợp Thể kỳ, cũng chỉ Công Tôn Ưởng và Tôn Thiên Hổ đưa tới thần lôi sáu màu.

Bạn cần đăng nhập để bình luận