Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 6332: Chí tôn chi uy (1)

Thần thức Vương Trường Sinh mở rộng, chưa cảm ứng được khí tức của ba người bọn Tống Vân Long.

“Bọn họ bỗng dưng biến mất rồi?”

Vương Trường Sinh nghi hoặc nói, đầy mờ mịt.

Uông Như Yên thúc giục Ly Hỏa Chân Đồng tra xét, cũng chưa phát hiện ba người bọn Tống Vân Long, ba người giống như bỗng dưng biến mất.

Vương Trường Sinh thả ra Vương Thôn Thiên, cái mũi Vương Thôn Thiên khẽ ngửi vài cái, chỉ vào cung điện nói: “Bọn họ tiến vào cung điện rồi.”

“Quảng trường không có cấm chế.”

Uông Như Yên nói.

Ba người bọn Vương Trường Sinh đi về phía cung điện, quả thật không có cấm chế gì.

Vương Thôn Thiên dẫn theo bọn họ tới một tầng hầm ngầm, bên trong trống trơn, không có gì đặc biệt.

“Bọn họ biến mất ở nơi này.”

Vương Thôn Thiên chỉ vào hư không nơi nào đó nói.

“Không gian cấm chế?”

Uông Như Yên thả ra Vương Hoàn Vũ, để nàng tìm kiếm không gian cấm chế.

Vương Hoàn Vũ há mồm phun ra một vầng sáng màu vàng, bao phủ về phía hư không Vương Thôn Thiên chỉ, cũng không có gì khác thường.

Vương Trường Sinh và Uông Như Yên nhíu mày, loại tình huống này, bọn họ cũng là lần đầu tiên gặp.

“Xem ra là cấm chế kỳ lạ nào đó, dùng man lực phá vỡ.”

Vương Trường Sinh nói.

Cái này đối với bọn họ mà nói cũng là một chuyện tốt, nơi này nhìn như không bắt mắt, thế mà bố trí cấm chế kỳ lạ, nếu có trọng bảo, hẳn là vẫn còn.

Tay phải Vương Trường Sinh và Uông Như Yên đồng thời sáng lên một đạo hào quang màu lam lóa mắt, hướng về hư không vỗ một phát, hư không nổi lên một trận gợn sóng, xuất hiện lượng lớn vết rách.

Hư không sáng lên một đạo hào quang màu bạc, một màn hào quang màu bạc theo đó hiện lên, mặt ngoài màn hào quang màu bạc có tám đốm sáng màu vàng.

“Đây là Bát Nguyên Vi Trần Trận, một trong mười đại tiên trận.”

Vương Trường Sinh kinh ngạc nói.

Tiên giới có mười loại trận pháp rất lợi hại, Bát Nguyên Vi Trần Trận chính là một trong số đó.

Bát Nguyên Vi Trần Trận hiệu quả ẩn nấp rất tốt, tiên nhân rất khó phát hiện, ngoài ra, phòng ngự đặc biệt mạnh, còn có thể tự mình chữa trị.

Lòng bàn tay phải Uông Như Yên toát ra vô số âm phù huyền ảo, bổ về phía màn hào quang màu bạc.

Một tiếng vang trầm cất lên, màn hào quang màu bạc lõm xuống.

Nắm tay phải Vương Trường Sinh sáng lên một đạo hào quang màu lam lóa mắt, tản mát ra bảy loại pháp tắc dao động, tung một cú đấm, nện ở trên màn hào quang màu bạc, màn hào quang màu bạc nổi lên một trận gợn sóng, hiện ra một lỗ thủng lớn khoảng một trượng, một luồng tiên nguyên khí tinh thuần đến cực điểm tuôn trào ra.

Bọn họ thi triển Dung Khiếu Quyết, mới có thể mở ra một lỗ thủng, Bát Nguyên Vi Trần Trận quả nhiên danh bất hư truyền.

Bốn người bọn Vương Trường Sinh theo lỗ thủng bay vào, lỗt thủng theo đó khép lại.

Vương Trường Sinh cảm giác trước mắt hoa lên, xuất hiện ở một quảng trường đá diện tích rộng lớn, trung ương quảng trường có một tòa tháp khổng lồ hào quang vàng óng, trên thân tháp có khắc ba chữ to màu bạc “Thiên Binh Tháp”.

“Bọn họ tiến vào trong tháp rồi.”

Vương Thôn Thiên chỉ vào Thiên Binh Tháp nói, khí tức ba người bọn Tống Vân Long biến mất ở trong tháp.

“Thiên Binh Tháp! Nghe tựa như kho báu của Thiên Binh tông.”

Uông Như Yên tò mò nói.

“Vào xem chút, các ngươi về vòng tay linh thú trước đi! Đợi lát nữa xảy ra chiến đấu, chúng ta không chiếu cố được các ngươi.”

Vương Trường Sinh thu Vương Thôn Thiên vào vòng tay linh thú, Vương Hoàn Vũ cũng bay vào vòng tay linh thú trên tay Uông Như Yên.

Bọn họ đi về phía Thiên Binh Tháp, đi vào trong tháp, một tòa đại điện rộng rãi sáng ngời xuất hiện ở trước mặt bọn họ, trên mặt đất phân tán một ít mảnh vớ của con rối thú.

Bọn họ tới tầng thứ hai, cũng nhìn thấy một ít mảnh vỡ của con rối thú.

Bọn họ đẩy nhanh bước chân, tới tầng thứ sáu, thấy được ba huynh đệ Tống Vân Long, trên mặt đất phân tán không ít mảnh vỡ con rối thú.

Vách đá sáng lên một đạo hào quang vàng óng lóa mắt, hiện ra một cái tủ đồ màu vàng to lớn, bên trên bày mấy chục món tiên khí lóe ra bảo quang, hình thức khác nhau.

“Bộ trung phẩm tiên khí!”

Vương Trường Sinh liếc một cái có thể nhìn ra, tiên khí trên tủ đồ màu vàng đều là tiên khí thành bộ.

“Các ngươi thật to gan, dám theo chúng ta xâm nhập truyền thừa không gian.”

Tống Vân Báo mặt đầy sát khí.

Kho báu của Thiên Binh tông ở Thiên Binh Tháp, nhưng Thiên Binh Tháp tổng cộng có hai tòa, tòa Thiên Binh Tháp kia đặt ở bên ngoài là mê hoặc người ngoài, đồ tốt thật sự đều ở truyền thừa không gian, cửa vào truyền thừa không gian bố trí Bát Nguyên Vi Trần Trận, hơn nữa cửa vào ở một chỗ nhìn như không bắt mắt, kẻ biết tình huống có thể đếm được trên đầu ngón tay.

Nếu không phải ba người bọn Tống Vân Long tìm được động phủ tọa hóa của phó tông chủ Thiên Binh tông, cũng sẽ không tìm tới nơi này.

Ở trong mắt ba người bọn Tống Vân Long, bảo vật trong Thiên Binh Tháp đều là của bọn họ, Vương Trường Sinh cùng Uông Như Yên đuổi theo, đó chính là muốn chết.

Tống Vân Long phất tay áo, một mảng vầng sáng màu vàng lướt qua, bao phủ trung phẩm tiên khí trên tủ đồ, thu vào vòng tay trữ vật.

“Gan to vô dụng, thực lực mạnh mới hữu dụng.”

Vương Trường Sinh nói xong lời này, nắm tay phải nở rộ hào quang màu lam, tung một cú đấm, một đợt thanh âm sóng triều ngập trời vang lên, một nắm đấm khổng lồ màu lam bay ra, lao thẳng đến Tống Vân Long.

Bạn cần đăng nhập để bình luận