Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 2500: Bảo vật trấn tộc đầu tiên Thanh Liên trấn linh tháp

Thanh Liên trấn linh tháp có thể huyễn hoá ra yêu thú công kích kẻ địch. Nhiều nhất có thể huyễn hoá ra năm con yêu thú thượng phẩm cấp bốn, chủng loại yêu thú đa dạng, thần thông cũng khác nhau. Thanh Liên trấn linh tháp lợi hại hơn so với Huyễn yêu tháp. Vương Trường Sinh dự tính đem bảo này làm bảo vật trấn tộc.

Nội tình Vương gia quá yếu, nếu không phải có chuyến đi Thiên Lan giới, trên tay Vương Trường Sinh cũng không có được mấy món linh bảo, rất nghèo khó. Sau khi trở lại Đông Ly giới, có tài liệu và thời gian sung túc, Vương Trường Sinh tính luyện chế vài món linh bảo, dùng làm chi bảo trấn tộc.

Lấy trình độ luyện khí hiện tại của hắn, chỉ có thể luyện chế ra linh bảo.

“Trấn tộc chi bảo đầu tiên, ha ha.”

Vương Trường Sinh vô cùng vui mừng. Trước đó, Vương gia tới một món chi bảo trấn tộc cũng không có. Hắn muốn luyện chế vài món linh bảo, tăng cường nội tình gia tộc.

Hắn thu hồi Thanh Liên trấn linh tháp, lấy ra một mặt truyện tấn bàn màu xanh, đánh vào đó một đạo pháp quyết, trầm giọng hỏi: “Mạnh Phần, đều đã chuẩn bị tốt chưa?”

“Đều đã chuẩn bị tốt rồi. Tộc nhân đều đã đến đông đủ, lão tổ tông, chỉ còn chờ ngài đến thôi.”

Thanh âm cung kính của Vương Mạnh Phần chợt vang lên.

“Ta lập tức qua.”

Vương Trường Sinh đứng dậy đi ra ngoài, Uông Như Yên đang ngồi bên trong thạch đình đánh đàn.

“Phu quân, luyện chế ra Thanh Liên trấn linh tháp. Về sau hậu bối trong gia tộc muốn đề cao kinh nghiệm đấu pháp cũng thuận tiện hơn. Ta cũng luyện chế một ít phù triện cấp bốn, có thể giúp tộc nhân đề cao phòng ngự.”

Uông Như Yên cười nói. Nàng và Vương Trường Sinh tâm ý tương thông. Vương Trường Sinh vừa luyện chế ra được Thanh Liên trấn linh tháp, Uông Như Yên liền biết.

Sau khi trở lại Đông Ly giới, nàng không ít lần thỉnh giáo phù triện thuật của Phù Mân. Phù Mân cũng hết lòng truyền thụ, hắn còn muốn Minh Nguyệt châu đó!

Dưới sự chỉ dạy của Phù Mân, hơn nữa còn có lượng lớn tài liệu để luyện tập, trình độ luyện chế phù triện của Uông Như Yên được đề cao rất nhanh. Nàng luyện chế không ít phù triện cấp bốn, đưa cho đám người Vương Thanh Sơn hộ thân. Trước mắt chỉ có thể cấp cho Nguyên Anh tu sĩ, chưa thể cấp cho toàn bộ tu sĩ cấp cao.

Phù triện cấp bốn còn lại để ở bảo khố của gia tộc. Những tộc nhân khác muốn có phù triện cấp bốn, vậy dùng điểm công đức để đổi.

Vương Trường Sinh và Uông Như Yên đứng ở cửa Thanh Liên lâu, mấy ngàn tộc nhân sắp hàng chỉnh tề đứng trước mặt bọn họ. Vẻ mặt mỗi người đều ngưng trọng dị thường.

Vương Trường Sinh gật gật đầu, cười nói: “Bọn họ chờ cũng đã lâu, chúng ta qua đó đi!”

Hắn và Uông Như Yên hoá thành hai đạo độn quang phá không mà đi. Không qua bao lâu, bọn họ dừng ở một quảng trường đá rộng lớn. Mấy ngàn tộc nhân xếp hàng chỉnh tề đứng ở đó, tu vi càng cao, vị trí càng gần.

Bọn họ đứng ở của Thanh Liên lâu, Thanh Liên lâu là nơi tế bái những tộc nhân vì gia tộc làm ra những cống hiến trọng đại. Linh bài của Vương Thanh Kỳ và Vương Thanh Thuân đều được cung phụng ở Thanh Liên lâu, được toàn bộ tộc nhân lễ bái.

“Tôn nhi bái kiến lão tổ tông.”

Vương Mạnh Phần khom mình hành lễ, những tộc nhân khác đều noi theo, trăm miệng một lời nói: “Bái kiến lão tổ tông.”

Ánh mắt Vương Trường Sinh đảo qua những tu sĩ ở đây. Cao thủ trong tộc không ngừng gia tăng, rất nhiều tộc nhân Vương Trường Sinh lần đầu tiên gặp. Thần sắc của bọn họ đều mười phần kích động.

“Khoảng thời gian chúng ta không ở Đông Ly giới, các ngươi bôn ba khắp nơi, vất vả các ngươi rồi.”

Vương Trường Sinh mở miệng nói.

“Lão tổ tông khen sai rồi, đây là bổn phận của chúng ta.”

Vương Mạnh Phần cung kính nói, những tộc nhân khác cũng phụ hoạ theo.

“Khoảng thời gian chúng ta không ở đây, Thanh Kỳ toạ hoá, Thanh Thuân bị giết, còn có rất nhiều tộc nhân mất tích. Đến nay vẫn chưa liên hệ được. Hôm nay tổ chức nghi lễ tế tổ, thứ nhất là để nói cho tổ tiên biết, Vương gia chúng ta có Hoá thần tu sĩ. Thứ hai là cúng tế những tộc nhân chết trong chiến loạn. Ba là thưởng cho những tộc nhân làm ra những cống hiến trọng đại cho gia tộc. Đồng thời cũng nghiêm trị một đám sâu làm rầu nồi canh.”

Lời Vương Trường Sinh vừa nói ra, đại đa số tộc nhân đều hưng phấn, một ít tộc nhân có thần sắc kích động.

Vương Trường Sinh luôn cường điệu tộc quy, nhưng vẫn không tránh được có người vi phạm. Hơn nữa có tu sĩ Thiên Lan tông tồn tại, tộc nhân bị bắt phân tán. Có một số tộc nhân vi phạm tộc quy, khi nam hiếp nữ, trộm gian mánh lới, ỷ thế hiếp người,… Chuyện này cũng không có gì kì quái, trong rừng lớn thì con vật gì cũng đều có. Tu sĩ Vương gia có hơn vạn người, trải rộng khắp Đông Ly giới, xuất hiện mấy con chuột cũng rất bình thường.

Vương Trường Sinh và Uông Như Yên đi vào Thanh Liên lâu, Vương Trường Sinh dâng hương cho tổ tiên, trầm giọng nói: “Tổ tiên ở trên cao, tôn nhi Vương Trường Sinh tổ chức nghi thức tế tổ. Muốn thông báo cho liệt tổ liệt tông biết nhà chúng ta có tu sĩ Hoá thần rồi. Tôn nhi về sau quyết dốc hết toàn lực, trợ gia tộc hùng mạnh.”

“Gia gia, cha, mẹ, tộc trưởng, ta làm được rồi. Các ngươi không hy sinh uổng phí.”

Vương Trường Sinh và Uông Như Yên quỳ xuống, dập đầu ba cái với liệt tổ liệt tông.

Đám người Vương Thanh Sơn cũng noi theo đi đến quỳ xuống dập đầu, ai nấy đề có vẻ mặt ngưng trọng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận