Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 7115: Năm trăm vạn năm (1)

“Cái gì? Tiên trận bậc năm!”

Vẻ mặt Vương Mạnh Bân và Vương Anh Kiệt đầy chấn động.

“Yên tâm, bộ tiên trận này bị hao tổn nghiêm trọng, ta nhắm chừng hoặc là chúng ta xâm nhập đạo tràng vị Đạo Tổ nào đó, trước mắt ở ngoại vi, hoặc là cấm địa nào đó, trận pháp vận chuyển nhiều năm, không phát huy ra bao nhiêu lực lượng.”

Diệp Hải Đường phân tích.

“Không có khả năng là cấm địa của thế lực lớn nào đó sao?”

Vương Anh Kiệt khó hiểu hỏi.

“Có khả năng này, chẳng qua theo lý mà nói, bọn họ hẳn là đã phát hiện chúng ta, thật là cấm địa của thế lực lớn, bọn họ có thể thúc giục cấm chế giết chúng ta. Có lẽ bọn họ không có cách nào thúc giục trận pháp, hoặc là những người đó đều đã chết, trận pháp không ai khống chế.”

Diệp Hải Đường phân tích.

“Mặc kệ nói như thế nào, chúng ta vẫn mau chóng thoát vây đi! Ta không muốn ở nơi này lãng phí một lần cơ hội sống lại.”

Vương Mạnh Bân nói.

Ba người bọn họ xông vào Càn Khôn tháp thành công, đạt được một lần cơ hội sống lại.

Nơi này dù sao cũng là phạm vi đại trận bậc năm bao trùm, một khi có người khởi động trận pháp, cho dù là tiên trận bậc năm tàn phá, vẫn như cũ có thể giết bọn họ.

Diệp Hải Đường gật gật đầu, nói: “Nếu trận pháp ở trạng thái không ai khống chế, thoát vây chỉ là vấn đề thời gian, hy vọng không ai khống chế trận pháp đi!”

“Cho dù có người khống chế trận pháp giết chúng ta, chúng ta cũng có thể lợi dụng Hồng Mông bảng sống lại, ta càng thêm tò mò là, nơi này là chỗ nào? Chẳng lẽ là đạo tràng của vị Đạo Tổ nào đó?”

Vẻ mặt Vương Anh Kiệt đầy tò mò.

“Khó mà nói, rời khỏi nơi này trước rồi nói sau.”

Diệp Hải Đường nói.

Ba người hướng về nơi xa bay đi, rời khỏi nơi đây.



Thời gian thấm thoát, năm vạn năm trôi qua.

Hỗn Độn đại lục, Thanh Liên tiên đảo.

Thần Cơ phong, Thần Cơ viên.

Vương Thanh Phong cùng Đổng Tuyết Ly ngồi ở trong một tòa đình đá màu xanh, Vương Nhất Hân đang báo cáo với bọn họ.

“Cái gì! Thất ca, Hải Đường, Mạnh Bân bọn họ đều đã mất tích, không liên hệ được?”

Vương Thanh Phong nhíu mày nói.

“Bọn họ phân biệt đi Phong Lôi tiên vực Phong Lôi khư cùng Vô Cực tiên vực Vô Cực trủng, không rõ tung tích. Cháu phái bọn Tinh Hải Định Dương đi tìm bọn họ, không có thu hoạch gì.”

Vương Nhất Hân nói.

Lấy thực lực năm người bọn Vương Thanh Sơn, theo lý mà nói, chỉ cần không phải đụng tới Đạo Tổ, đều có thể đủ thoát thân. Phải biết rằng, bọn họ đều tu luyện thành tiên thể đỉnh cấp, còn nắm giữ một môn chí tôn pháp tắc cùng Dung Khiếu Quyết, còn có không ít bảo vật.

“Cha mẹ biết việc này chưa?”

Đổng Tuyết Ly hỏi.

“Cháu còn chưa báo cáo với lão tổ tông, tính phái thêm nhân thủ đi tìm bọn họ, thật sự tìm không thấy lại nói sau.”

Vương Nhất Hân nói.

Bản mạng hồn đăng năm người bọn Vương Thanh Sơn không có khác thường, kim thân ở Truyền Thừa bảng cũng không có khác thường, Vương Nhất Hân không có cách nào xác định sự sống chết của bọn họ. Vương Trường Sinh cùng Uông Như Yên sau khi tiến vào Đạo Tổ, bế quan lấy ngàn vạn năm để tính, Vương Nhất Hân thật sự là không muốn đi quấy rầy Vương Trường Sinh cùng Uông Như Yên tiềm tu.

“Chưa từng thử mời bói toán sư thôi diễn sao? Tào Ngọc Phượng Tào tiên tử không phải tiến vào Đại La Kim Tiên rồi sao?”

Vương Thanh Phong hỏi.

Tào gia trước mắt có ba vị Đại La Kim Tiên, Tào Ngọc Phượng là Đại La Kim Tiên mới tấn thăng.

“Mời nàng ấy hỗ trợ rồi, nàng ấy chưa nắm giữ Vận Mệnh pháp tắc, địa điểm không rõ ràng, nơi đáng ngờ quá nhiều rồi. Cháu đã phái rất nhiều người đi tìm, trước mắt còn chưa có manh mối tin cậy.”

Vương Nhất Hân nói.

Nàng lấy ra một tấm pháp bàn lóe ra hào quang vàng óng, đánh vào một đạo pháp quyết, tiếng của Vương Trường Sinh vang lên: “Nhất Hân, thu thập được Hồng Mông linh bảo biến dị loại phòng ngự hoặc tiên tài bậc năm loại phòng ngự chưa?”

“Thanh Linh lão tổ bọn họ tìm được một chỗ hậu thủ một vị cường giả thời đại Hỗn Độn Phù Nguyệt tiên tử để lại, đạt được không ít tiên tài bậc năm, một bộ tiên trận bậc năm, một món Hồng Mông linh bảo biến dị loại phòng ngự, một tấm tiên phù bậc năm. Đúng rồi, Thanh Sơn lão tổ bọn họ đi tìm tiên mộc mấy trăm triệu năm, không rõ tung tích, chưa biết sống hay chết.”

Vương Nhất Hân nói.

“Chuyện là thế nào? Nói kỹ.”

Giọng Vương Trường Sinh nặng thêm.

“Một việc nào ạ?”

Vương Nhất Hân hỏi.

“Nói lời thừa, đương nhiên là tình huống bọn Thanh Sơn mất tích. Bỏ đi, ngươi tới Thanh Liên phong, giáp mặt báo cáo với ta, ngay lập tức.”

Vương Trường Sinh phân phó.

“Vâng, lão tổ tông.”

Vương Nhất Hân đáp ứng, thu hồi pháp bàn màu vàng.

“Nhất Hân, ta cùng nhau qua đó với ngươi đi! Ta có thể đi tìm bọn họ.”

Vương Thanh Phong nói.

Vương Nhất Hân tự nhiên sẽ không nói không, cùng Vương Thanh Phong tới Thanh Liên phong, gặp được Vương Trường Sinh.

Vương Trường Sinh luyện chế ra một món hạ phẩm đạo khí loại công kích, sau đó vẫn luôn bế quan tu luyện.

Hắn vừa mới xuất quan, liền biết năm người bọn Vương Thanh Sơn mất tích, tâm tình không tốt nổi.

Không giống với Vương Định Dương, Vương Hoa Duyệt, Vương Lập Hà, Vương Tinh Hải đám hậu bối, Vương Thanh Sơn, Vương Mạnh Bân, Diệp Hải Đường cùng Vương Anh Kiệt là Vương Trường Sinh nhìn thấy lớn lên, cảm tình rất thâm hậu.

“Chuyện rốt cuộc là thế nào! Nói mau.”

Vương Trường Sinh hỏi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận