Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 7126: Luyện chế phòng ngự đạo khí

Vương Trường Sinh lộ vẻ mặt trầm ngâm, đang muốn nói cái gì, Vương Thanh Phong lấy ra một tấm pháp bàn lóe ra hào quang màu đỏ, đánh vào một đạo pháp quyết, thanh âm ngạc nhiên lẫn vui mừng của Vương Nhất Hân vang lên: “Thanh Phong lão tổ, bọn Hải Đường lão tổ đã trở lại.”

“Nhất Hân, bảo bọn họ đến Thanh Liên phong, ta có lời hỏi bọn họ.”

Vương Trường Sinh mở miệng nói.

“Vâng, lão tổ tông.”

Vương Nhất Hân đáp ứng.

“Bọn họ thoát hiểm rồi, không cần đi tìm bọn họ nữa, cũng không biết bọn họ đi đâu rồi, sao bây giờ mới trở về.”

Vương Thanh Phong nói.

“Nói chuyện với bọn họ một chút là biết, đi ra ngoài nói.”

Vương Trường Sinh nói, nâng bước đi ra ngoài.

Hắn tới một tòa đình đá màu xanh ngồi xuống, Vương Thanh Sơn, Vương Thanh Phong và Bạch Linh Nhi ngồi ở một bên.

Không qua bao lâu, Vương Nhất Hân, Diệp Hải Đường, Vương Mạnh Bân cùng Vương Anh Kiệt bốn người lại đây.

“Ồ, Thanh Sơn biểu ca, ngươi tiến vào Đạo Tổ rồi.”

Diệp Hải Đường cảm nhận được Vương Thanh Sơn tản mát ra linh áp khủng bố, kinh ngạc nói.

Vẻ mặt Vương Mạnh Bân và Vương Anh Kiệt đầy chấn động, mấy trăm vạn năm không gặp, Vương Thanh Sơn thế mà tiến vào Đạo Tổ.

“Có một phen cơ duyên, việc này kể ra thì dài. Đúng rồi, các ngươi đã đi đâu? Sao mấy trăm vạn năm chưa có tin tức? Cửu thúc muốn đích thân đi tìm các ngươi.”

Vương Thanh Sơn nói.

“Hải Đường biểu tỷ, các ngươi ngồi xuống trước, từ từ nói. Khoảng thời gian này các ngươi mất tích, làm chúng ta sẽ lo muốn hỏng mất, Nhất Hân và ta còn bị cha răn dạy, may mà các ngươi bình an trở về, bằng không cha cũng sẽ không tha chúng ta.”

Vương Thanh Phong bảo bọn họ ngồi xuống, chậm rãi nói.

“Bình an trở về là tốt rồi, Nhất Hân, bảo tộc nhân dừng tìm kiếm bọn họ đi! Lần này thì thôi, lần sau không được viện dẫn lẽ này nữa.”

Vương Trường Sinh phân phó.

“Vâng, lão tổ tông.”

Vương Nhất Hân đáp ứng, nhận lệnh mà đi.

“Hải Đường, các cháu là bị nhốt ở cấm địa? Hay là đi nơi nào? Sao bây giờ mới trở về?”

Vương Trường Sinh hỏi.

“Cữu cữu, việc này kể ra thì dài, chúng cháu tới chỗ hiểm địa đó, kết quả đụng tới cơn bão không gian, không có cách nào tránh đi, trực tiếp bị cuốn vào một chỗ sa mạc, nghiêm khắc mà nói là ngoại vi của Đạp Thiên tông, nơi đó bị tiên trận bậc năm bao trùm, cũng may trận pháp tổn hại nghiêm trọng, uy lực trăm phần không còn được một, Thẩm đạo hữu cũng không có ác ý, chúng cháu lúc này mới có thể may mắn thoát nạn...”

Diệp Hải Đường nói đơn giản một lần tình hình sự việc.

“Đạp Thiên tông, Đạp Thiên Đạo Tổ?”

Sắc mặt Vương Trường Sinh ngưng trọng.

Căn cứ Kiếm Nhị giới thiệu, Kiếm Nhất là hộ pháp của cổ Tiên đình, nhiều vị Đạo Tổ của Đạp Thiên tông cũng gia nhập cổ Tiên đình, Đạp Thiên Đạo Tổ là chấp pháp trưởng lão của cổ Tiên đình, địa vị rất cao.

“Đạp Thiên tông? Thu Đình từng đề cập với ta.”

Vương Thanh Phong nói.

“Thu Đình? Nó làm sao mà biết được?”

Vương Thanh Sơn nghi hoặc nói.

“Thập tỷ từ một chỗ động phủ cổ tu sĩ mang về một lô điển tịch, giới thiệu không ít chuyện thời đại Hỗn Độn, giao cho Thu Đình cùng Xuyên Lân sửa sang lại, trong đó còn có điển tịch giới thiệu Đạp Thiên tông. Như vậy đi! Ta liên hệ Thu Đình cùng Xuyên Lân, bảo bọn nó tới đây giới thiệu tình huống Đạp Thiên tông.”

Vương Thanh Phong nói.

Vương Trường Sinh gật đầu nói: “Cũng tốt, bảo bọn nó tới đây đi!”

Vương Thanh Phong lấy ra một tấm pháp bàn lóe ra hào quang màu đỏ, đánh vào một đạo pháp quyết, nói: “Thu Đình, thất ca thất tẩu bình an trở lại rồi, bình yên vô sự, cháu cùng Xuyên Lân đến Thanh Liên phong một chuyến, mang theo những điển tịch kia, còn muốn hỏi các cháu một ít tình huống về thời đại Hỗn Độn.”

“Cha mẹ bình an trở về? Quá tốt rồi, chúng cháu lập tức đi qua.”

Giọng Vương Thu Đình kích động.

Không qua bao lâu, Vương Thu Đình cùng Vương Xuyên Lân tới.

“Thu Đình, các cháu sửa sang lại xong những điển tịch kia rồi? Về Đạp Thiên tông, các cháu hiểu biết bao nhiêu?”

Vương Trường Sinh hỏi.

“Đạp Thiên tông là siêu cấp đại phái thời đại Hỗn Độn, thời kỳ đỉnh phong có chín vị Đạo Tổ, Đạp Thiên Đạo Tổ là tổ sư gia, đệ tử Đạp Thiên tông ít nhất từng tham gia hai lần đại đạo chi chiến, sau khi đại đạo chi chiến kết thúc, Đạp Thiên tông cũng không biết tung tích, có thể là bị hỗn độn thú diệt, cũng có thể là ẩn nấp lên.”

Vương Thu Đình nói.

Những thứ này nàng nói đều là điển tịch ghi lại, cũng không toàn diện, dù sao Phù Nguyệt tiên tử chỉ là Đạo Tổ của một thời đại, cũng không xỏ xuyên qua toàn bộ thời đại.

“Chín vị Đạo Tổ? Thẩm đạo hữu cũng là nói như vậy, chẳng qua chúng ta cũng không biết bọn họ hiện ở nơi nào, Đạp Thiên Đạo Tổ trở về, có lẽ có thể chữa trị trận pháp.”

Diệp Hải Đường nói.

Thẩm Lỗi khống chế trận pháp, đưa ba người bọn Diệp Hải Đường rời Hoàng Sa đại lục, bọn họ muốn quay về Hoàng Sa đại lục liền khó khăn.

“Hỗn độn thú biết Đạp Thiên tông ở nơi nào, bọn họ hẳn là sẽ dời đi, sẽ không tiếp tục ở lại nơi đó, đối với Đạo Tổ mà nói cũng không khó.”

Vương Thanh Sơn phân tích.

“Đúng rồi, cữu cữ, đây là Đạp Thiên Đạo Tổ cho chúng cháu, hắn bảo chúng cháu chuyển lời ngài cùng cữu nương. Đại đạo chi chiến không xa nữa, bảo ngài nhanh chóng mở bổn nguyên pháp tắc mới.”

Diệp Hải Đường lấy ra một cái vòng tay trữ vật màu vàng, đưa cho Vương Trường Sinh.

Bạn cần đăng nhập để bình luận