Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 2878: Thoát thân và Long cung (1)

Vương Trường Sinh và Uông Như Yên hoá thành một đạo lam quang phá không mà đi, ngay lập tức đã cách xa vạn trượng.

Đúng lúc này, hư không trên đỉnh đầu bọn họ chợt sáng lên một đạo kim quang. Một chiếc bát tròn có kim quang không ngừng lưu chuyển chợt xuất hiện trên đỉnh đầu bọn họ.

Bên ngoài bát tròn màu vàng có một đồ án hình sơn dương. Vang lên tiếng thú rống quái dị đến cực điểm, hình thể bát tròn màu vàng chợt tăng vọt, lớn lên đến mấy trăm trượng, buông xuống một mảng sáng mờ màu vàng. Chụp về hướng Vương Trường Sinh và Uông Như Yên.

Bọn họ đang muốn tránh đi, chợt vang lên tiếng thú rống chấn kinh thiên địa làm cho đầu bọn họ choáng váng.

Chỉ chậm trễ một chút, mảng sáng mờ màu vàng đã che kín bọn họ.

Vương Trường Sinh và Uông Như Yên cùng đánh vào trên mảng sáng mờ màu vàng, giống như đánh lên trên tường đồng vách sắt vậy.

Vương Trường Sinh nhướng mày, khí tức hắn tăng vọt. Từ Hoá thần trung kỳ tăng nhanh đến Hoá thần hậu kỳ, hai đấm vừa động. Vô số quyền ảnh màu lam bay ra, lần lượt nện lên trên mảng sáng mờ màu vàng.

Tiếng “Phành phành” trầm đục qua đi, mảng sáng mờ màu vàng tựa như giấy, xuất hiện từng đạo vết rách rồi thoát phá mở ra.

Vương Trường Sinh và Uông Như Yên hoá thành một đạo độn quang bay ra ngoài.

Trời cao lại truyền đến tiếng gầm rú đinh tai nhức óc, mấy trăm tia chớp màu bạc thô to cắt ngang chân trời rồi bổ về phía bọn họ. Cùng lúc đó, một gã Thú nhân tộc đầu chim thân người không hề có dấu hiệu chợt xuất hiện trước mặt bọn họ, ngăn cản đường đi.

Nếu bọn họ tiếp tục bỏ chạy về phía Kim thiềm đảo thì rất khó an toàn về được tới nơi.

Vương Trường Sinh quyết định thật nhanh, cùng lắm thì đi ra một chút, dùng nhiều thời gian một chút.

Bên ngoài thân Vương Trường Sinh và Uông Như Yên linh quang đại phóng, độn tốc tăng nhanh, bay về phương Bắc. Lệch nghiêm trọng khỏi quỹ đạo Kim thiềm đảo.

Bảy tên dị tộc đang muốn truy kích, mặt biển chợt vỡ ra. Nhấc lên từng đạo sóng to chọc trời, sau đó hoá thành một bàn tay to làm lam, chụp về phía dị tộc Hoá thần kỳ.

Bảy tên dị tộc vội vàng ra tay ngăn cản. Tiếng nổ oành đùng đùng vang lên, khí lưu như nước.

Sau khi sóng to biến mất, Vương Trường Sinh và Uông Như Yên cũng không thấy bóng dáng.

“Truy, tuyệt đối không để bọn họ quay về Kim thiềm đảo.”

Thú nhân tộc tay gấu thân người lạnh lùng nói, vung tay áo lên đuổi theo phía sau. Sáu gã dị tộc khác vội vàng đuổi theo.

Chín người biến mất ở phía chân trời, giống như chưa từng xuất hiện vậy.



Một phiến hải vực xnah thăm, vạn dặm trời xanh, gió êm sóng lặng. Một đoàn hải âu cất cánh bay qua bầu trời.

Tại một toà hoang đảo có thảm thực vật rậm rạp, địa thế Nam cao Bắc thấp. Toạ lạc mấy chục ngọn núi lớn nhỏ không đồng nhất.

Phiến hải vực phụ cận hoang đảo chợt kịch liệt quay cuồng, hai bóng người chật vật bay ra từ đáy biển, dừng trên bờ cát.

Sắc măt Vương Trường Sinh tái nhợt, trên người có không ít vết cào, máu tươi đầm đìa, khí tức uể oải. Sắc mặt Uông Như Yên cũng không còn chút máu, ngón tay có nhiều lỗ máu, máu tươi nhiễm đỏ hơn nửa thân thể nàng.

Bọn họ bị bảy tên dị tộc Hoá thần kỳ đuổi giết, liều chết giết ra vòng vây. Giết chết được một dị tộc, đả thương bốn gã dị tộc khác, bản thân cũng bị dị tộc đả thương.

Vì chạy trốn, trên đường đi bọn họ không ngừng đổi phương hướng để tránh né truy kích của kẻ địch. Nói thật, Vương Trường Sinh và Uông Như Yên cũng không biết hiện tại mình đang ở đâu.

Vương Trường Sinh nhìn chật vật nhưng thương thế không nặng. Dù sao hắn cũng là thể tu, năng lực khôi phục tương đối mạnh. Nhưng thương thế của Uông Như Yên tương đối nghiêm trọng.

Vương Trường Sinh đảo thần thức một vòng ta xét hòn đảo, cũng không phát hiện dị tộc, không có yêu thú bậc năm. Lúc này mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.

“Đi, chúng ta lên đảo chữa thương trước.”

Vương Trường Sinh và Uông Như Yên hoá thành hai đạo độn quang, bay về hướng trung tâm đảo nhỏ.

Không qua bao lâu, bọn họ dừng bên trong một sơn cốc thông suốt tứ phương. Cách đó không xa có một sơn động với đường kính hơn mười trượng. Lối vào sơn động mọc đầy rêu xanh.

Vương Trường Sinh và Uông Như Yên đi vào sơn động ẩm ướt âm u. Sau khi đi được mấy trăm bước, phía trước chợt sáng. Một hang động lớn hơn mười mẫu xuất hiện trước mặt bọn họ.

Vách đá của hang động gồ ghề, trong góc có một gốc cây màu lam cao mười trượng. Trên cây có chín quả màu lam hình trứng, tản mát ra một trận hương khí kỳ lạ.

Một con dị thú lớn bằng ngọn núi nhỏ đang ghé vào dưới tàng cây. Toàn thân dị thú được bao bọc bởi lớp vảy lam dài, đầu giống sư tử, trên lưng có gai nhọn, còn có một đôi cánh màu bạc. Xem khí tức này là một con yêu thú cấp bốn trung phẩm.

Rống!

Dị thú nhìn thấy Vương Trường Sinh, phát ra tiếng gầm gừ trầm thấp.

Vương Trường Sinh hừ nhẹ một tiếng, tay phải nện về hướng tới hư không. Hư không chợt truyền ra tiếng xé gió chói tai rồi vặn vẹo biến hình, bay ra một quyền ảnh màu lam với thuỷ khí mênh mông. Dẫn theo một cỗ khí thể huỷ thiên diệt địa, đánh về hướng dị thú.

Dị thú cảm giác thân hình căng thẳng, chợt mở ra mồm máu to. Phun ra một đạo lam quang chói mắt, nghênh đón quyền ảnh màu lam.

Oành đùng đùng!

Vang lên tiếng kêu thảm thiết thống khố. Lam quang bị quyền ảnh màu lam đánh vỡ nát. Quyền ảnh màu lam tiếp tục đánh trên người dị thú, dị thú nhất thời bị nện thành thịt nát. Cây ăn quả cũng bị nát một đoạn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận