Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 2844: Hai năm (2)

Vương Trường Sinh đi đến quảng trường tán tu bày quán. Hắn tính đi một vòng xem có thể phát hiện thứ gì tốt hay không.

Hắn đi hai vòng, cũng không nhìn thấy thứ gì tốt.

Hắn đột nhiên dừng bước chân, nhìn về phía một cái tiểu quái. Ngô Dụng ngồi xếp bằng sau tiểu quán, trên quầy hàng bày ra một ít tài liệu luyện khí.

Lúc trước Vương Trường Sinh thương nghị cùng Ngô Dụng một năm sau sẽ giao dịch. Nhưng đột nhiên Ngô Dụng không rõ tung tích, giao dịch đương nhiên bị huỷ.

“Ngô đạo hữu, còn nhớ ước định của chúng ta không? Đã nói một năm sau giao dịch, ngươi lại đột nhiên mất tích. Nếu Ngô đạo hữu còn muốn giao dịch, một lát sau chúng ta gặp nhau ở Thiên vân lâu.”

Vương Trường Sinh truyền âm cho Ngô Dụng, sau đó xoay người rời khỏi.

Ngô Dụng nhìn về bốn phía, cuối cùng nhìn về phía một người nam trung niên dáng người cao gầy.

Một lúc lâu sau, Vương Trường Sinh xuất hiện bên trong một nhã gian của Thiên vân lâu.

Không qua bao lâu, Ngô Dụng đẩy cửa phòng ra, vẻ mặt xin lỗi.

“Hoàng đạo hữu, thật không phải. Năm đó tại hạ có việc gấp cần xử lý, lại không liên hệ được với ngươi. Ước định năm đó vẫn còn hiệu lực, không biết bảo vật đó có thể luyện chế ra không?”

Vẻ mặt Ngô Dụng đầy chờ mong. Hắn có hỏi thăm về Hoàng Phú Quý nhưng không ai nhận thức người này. Sau bởi vì hắn có việc gấp cần xử lý, lại không liên hệ được với đối phương nên chỉ có thể từ bỏ.

Vương Trường Sinh gật đầu, lấy ra một hộp ngọc màu vàng đưa cho Ngô Dụng.

Ngô Dụng mở hộp ngọc, bên trong có một thânh phi châm lam quang lưu chuyển không ngừng, tản mát ra một trận pháp lực dao động làm người ta sợ hãi.

“Thông thiên linh bảo loại phi châm, không tồi.”

Ngô Dụng lẩm bẩm, thần sắc hưng phấn.

Hắn hơi trầm ngâm rồi nói: “Hoàng đạo hữu, đồ tốt ta đã bán đi mất rồi, nhưng ta có được tài liệu giống vậy, ngươi nhất định sẽ thích."

Hắn lật tay lấy ra một hộp ngọc tinh mỹ màu bạc. Từ bên trong lấy ra một khối tinh thạch màu bạch kim lớn bằng ngón tay, linh quang loá mắt.

Vương Trường Sinh đảo mắt qua, cảm giác ảo cảnh xung quanh có chút mơ hồ.

“Thiên huyễn tinh!”

Vương Trường Sinh kinh ngạc nói. Thiên huyễn tin là tài liệu luyện khí bậc sáu, cao cấp hơn Thiên huyễn thạch.

“Hoàng đạo hữu, Thiên huyễn tình là tài liệu ảo thuật mười phần hiếm thấy, vì để có được khối Thiên huyễn tinh này, ta thiếu chút nữa thì bỏ mạng. Luận giá trị, Thiên huyễn tinh quý hơn so với thông thiên linh bảo hạ phẩm. Ta muốn nhờ ngươi hỗ trợ tu bổ một bộ thông thiên linh bảo. Sau khi sự thành, ngoại trừ Thiên huyễn tinh, ta sẽ trả thêm một khoản thù lao. Thế nào?”

Ngô Dụng chậm rãi nói. Hắn cùng bạn bè đi tìm bảo, một bộ thông thiên linh bảo bị hao tổn nghiêm trọng, nếu mời người chữa trị sẽ tốn một khoảng không nhỏ.

Vừa hay Hoàng Phú Quý tìm tới cửa. Hắn có thể mời Hoàng Phú Quý chữa trị, thuận tiện đổi lấy một món thông thiên linh bảo loại phi châm.

“Thanh giao! Ngô đạo hữu nếu còn Thiên huyễn tinh, tại hạ nguyện ý thu mua với giá cao.”

Giọng điệu Vương Trường Sinh tràn ngập dụ hoặc.

“Ta chỉ có một khối. Có được từ động phủ của cổ tu sĩ, vì mở ra cấm chế mà chết mất nhiều bạn tốt.”

Ngộ Dụng thành khẩn nói.

“Bộ thông thiên linh bảo? Ngươi chuẩn bị tốt tài liệu rồi? Tu bổ bộ thông thiên linh bảo sẽ không dễ dàng.”

Vương Trường Sinh lộ vẻ khó xử, cò kè mặc cả.

“Yên tâm đi! Thù lao tuyệt đối không thiệt, đảm bảo làm cho Hoàng đạo hữu hài lòng. Nhưng ta hy vọng ngươi cũng làm cho ta hài lòng."

Ngô Dụng đồng ý.

Vương Trường Sinh gật gật đầu, đáp ứng xuống.

Lại nói chuyện phiếm vài câu, hai ngươi nói lời từ biệt. Ngô Dụng lấy ra một trữ vật giới màu xanh giao cho Vương Trường Sinh.

Một lúc lâu sau, Vương Trường Sinh trở lại chỗ ở, đi vào tầng hầm.

Tay áo Vương Trường Sinh run lên, bắn ra hai viên châu màu xanh nhạt, lơ lửng ở giữa không tủng.

Hắn đổ một số khoáng thạch màu xanh đến giữa không tủng. Há mồm phun ra Huyền ngọc băng diễm, bao vây lấy khoáng thạch màu xanh.

Khoáng thạch màu xanh chậm rãi xuất hiện dấu hiệu hoà tan. Dựa theo Vương Trường Sinh nhắm chừng, chữa trị hai viên bảo châu này cũng không phải chuyện gì khó.



Thiên hải lâu, tầng chín.

Trần Hâm đang báo cáo gì đó với Thái Vân Phong, thần sắc hưng phấn.

“Thái sư thúc, người này có khả năng rất lớn là Ngũ Hành Tử.”

Trần Hâm hưng phấn nói. Trong một lần ngẫu nhiên hắn kết bạn với một Hoá thần tu sĩ gọi là Hổ Khiếu Thiên. Qua nhiều lần tiếp xúc, hắn cảm giác Hổ Khiếu Thiên có vấn đề.

“Ngũ Hành Tử nhanh như vậy đã bị ngươi tìm được? Sao ngươi cảm thấy hắn là Ngũ hành tử?”

Thái Vân Phong nhíu mày nói, hắn vẫn cảm thấy nó chỗ không đúng. Cụ thể không đúng chỗ nào thì hắn không thể nói rõ.

“Công pháp tu luyện của Ngũ Hành Tử tương đối đặc thù, hắn lọt vào vây công của nhiều vị Luyện hư tu sĩ, tổn thương nguyên khí nghiêm trọng, tu vi sẽ rớt xuống Hoá thần kỳ. Hổ Khiếu Thiên này luôn thu thập đan dược chữa thương bậc sáu.”

Trần Hâm bẩm báo chi tiết. Nếu là thật, đây tuyệt đối là một công lớn, nếu đoán sai cũng không vấn đề gì.

Thái Vân Phong gật gật đầu, trầm giọng nói: “Có lẽ hắn là ám thủ của Ngũ Hành Tử, cũng có thể là hoá thân của Ngũ Hành Tử. Có thể Ngũ Hành Tử đang ở bên trong phường thị, nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất. Theo dõi hắn, chú ý động tĩnh của người này.”

“Vâng, Thái sư thúc.”

Trần Hâm lĩnh mệnh mà đi, xoay người rời khỏi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận