Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 5534: Thanh Loan Chi Thể (2)

Hắn đi vào Bích Hải cung, tới một gian phòng đá, trong phòng đá có một cái ao đầy Thanh Ngọc Thần Nhũ, một quả trứng linh thú màu đen nổi ở trong ao.

Qủa trứng linh thú này là hắn ở mảnh vỡ tiên giới đạt được, trứng tiên ngư cũng đã ấp nở, trứng linh thú còn chưa ấp nở.

Vương Trường Sinh từng hỏi ngự linh sư trong tộc, bọn họ cũng không biết là linh thú nào, cần ấp nở mới biết được, chỉ nhìn bề ngoài, không nhận ra là linh thú gì.

Vương Trường Sinh đặt bàn tay ở trên trứng linh thú, hắn có thể cảm nhận được một luồng sinh mệnh dao động mỏng manh, cũng không biết còn có thể ấp nở hay không.

Hắn rời khỏi phòng đá, xem xét tiên dược cây tiên quả phát triển, tất cả thuận lợi. Hắn rời khỏi Vạn Linh Đồ, đi vào một gian mật thất khác, ngồi khoanh chân ở trên bồ đoàn, bắt đầu vận công tu luyện.

Gia tộc phát triển không ngừng, cao thủ nhiều như mây, Vương Trường Sinh có thể an tâm tu luyện.

...

Năm tháng như thoi đưa, ngàn năm thời gian trôi qua.

Thiên Thần giới, mảng hải vực xanh thẳm nào đó, một chiếc thuyền rồng lóe ra hào quang vàng óng nhanh chóng lướt qua bầu trời, hơn hai mươi vị tu sĩ Đại Thừa bọn Tào Ngọc Chân đứng ở trên thuyền rồng màu vàng, bọn họ nhíu mày.

Bọn Cưu Vô Ảnh vẫn luôn chạy trốn, không ngừng thay đổi phương hướng, đám người Tào Ngọc Chân tìm kiếm đặc biệt phiền toái.

Diệp Tuyền Cơ cầm trên tay một tấm pháp bàn lóe ra hào quang màu trắng, mặt ngoài pháp bàn có một hình dị thú.

Pháp bàn màu trắng truyền đến một đợt tiếng thú rống vang dội, khẽ chớp lên.

“Tìm được rồi, bọn hắn cách nơi đây không xa.”

Diệp Tuyền Cơ hưng phấn nói, Định Yêu Bàn này luyện vào một ít tinh huyết của chân linh Thất Thủ Kiêu, ở trong phạm vi nhất định có thể cảm ứng được vị trí của Thất Thủ Kiêu, kết hợp Tào Ngọc Phượng thôi diễn phương vị đại khái, bọn họ có thể tìm được tung tích của Thất Thủ Kiêu.

Tào Ngọc Chân biến đổi pháp quyết, thuyền rồng màu vàng nhất thời sáng lên hào quang vàng óng chói mắt, tốc độ tăng vọt.

Không đến mười nhịp thở, thuyền rồng màu vàng dừng lại, phía trước là một hòn đảo phạm vi vạn dặm, trên đảo thảm thực vật rậm rạp, sương mù màu đen phiêu tán quanh hòn đảo.

“Đây là Tiên Vẫn đảo! Hiểm địa số một Thiên Thần giới, bọn hắn sao toàn tránh ở hiểm địa.”

Tào Ngọc Phượng nhíu mày nói.

“Nhắm chừng là thuận tiện chạy trốn đi! Lần trước để bọn hắn chạy mất, một lần này tuyệt đối không thể lại để bọn hắn chạy. Chúng ta kiếm được hai tấm Thất Tinh Hóa Cấm Phù, khắc chế thần thông không gian, sẽ không để Điệp Vi thi triển thần thông không gian dẫn bọn hắn chạy trốn nữa.”

Vẻ mặt Nam Cung Ngọc Long đầy tự tin.

“Mau chóng giải quyết bọn hắn đi! Đỡ đêm dài lắm mộng.” Hạo Sơn thúc giục.

Tào Ngọc Chân biến đổi pháp quyết, thuyền rồng màu vàng hướng về Tiên Vẫn đảo bay đi, tốc độ cũng không nhanh.

Không qua bao lâu, thuyền rồng màu vàng xuất hiện ở trên không Tiên Vẫn đảo, phía dưới là một mảng dãy núi xanh biếc liên miên phập phồng.

“Có trận pháp cảnh báo cấp cao!”

Một thiếu phụ váy trắng dáng người yểu điệu nhíu mày nói, cầm trên tay một tấm pháp bàn lóe ra hào quang màu trắng, pháp bàn truyền ra một đợt thanh âm bén nhọn.

Quảng Hàn tiên tử, song tu đạo lữ của Nam Cung Ngọc Long.

“Trận pháp cảnh báo mà thôi, phá đi là được.”

Tào Ngọc Chân giơ tay phải, một hạt châu lóe ra hào quang vàng óng bay ra, đánh vào một đạo pháp quyết, hạt châu màu vàng nở rộ ra hào quang vàng óng chói mắt, hào quang vàng óng đánh lên hư không, hư không nỏi lên một trận gợn sóng, hiện ra một lỗ thủng thật lớn, thuyền rồng màu vàng bay vào.

Chạy đi mấy vạn dặm, thuyền rồng màu vàng dừng lại, Tào Ngọc Chân nhíu mày, không biết vì sao, nàng cảm giác có chút tâm thần không yên.

“Không thích hợp, tựa như có mai phục!”

Tào Ngọc Chân nhíu mày nói.

Hạo Sơn tựa như phát hiện cái gì, tay phải bổ về phía hư không, một bàn tay khổng lồ lóe ra linh quang chợt lóe lên, vỗ lên hư không nơi nào đó.

Hư không vặn vẹo biến hình, xé rách ra, ngay sau đó, hư không xuất hiện lượng lớn phù văn màu bạc trắng, một màn hào quang màu trắng thật lớn bỗng dưng hiện lên, úp ngược bọn họ ở bên trong, mặt đất trào ra một mảng lớn sương mù màu trắng.

Biển sương mù màu trắng kịch liệt quay cuồng, từng con rồng sương mù màu trắng hình thể thật lớn bay ra, đánh về phía bọn họ, mặt ngoài màn hào quang màu trắng xuất hiện một ít phù văn huyền ảo màu đen, một hình Thái Cực hiện ra.

“Lưỡng Nghi Tru Tiên trận! Không tốt, đây là trận pháp từ tiên giới truyền xuống, chúng ta trúng mai phục rồi.”

Tào Ngọc Chân cả kinh biến sắc, nếu là trận pháp bình thường, đã sớm bị bọn họ phát hiện, trận pháp tiên giới truyền xuống khá lợi hại, bọn họ đều chưa thể phát hiện.

Bên ngoài màn hào quang màu trắng, năm người bọn Cưu Vô Ảnh hiện ra, Kiêu Hu đã mở khiếu thứ hai, Cưu Vô Ảnh cũng thuận lợi mở khiếu thứ hai.

“Thúc dục trận pháp diệt bọn hắn.”

Cưu Vô Ảnh trầm giọng nói, đánh lên trận bàn một đạo pháp quyết, bốn người bọn Ô Phong đều noi theo.

Đám người Tào Ngọc Chân không dám sơ ý, hoặc lấy ra Huyền Thiên chi bảo, hoặc thi triển thần thông phá trận.



Huyền Dương giới, Huyền Linh đại lục.

Thanh Liên đảo, gian mật thất nào đó, Vương Trường Sinh ngồi khoanh chân ở trên bồ đoàn, đôi mắt khép hờ, ngoài thân bao phủ một tầng hào quang màu lam.

Một lá bùa truyền âm bay vào, dừng ở trước mặt hắn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận