Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 6218: Tụ binh một chỗ (2)

“Tiêu diệt ba con hỗn độn thú Thái Ất Kim Tiên kỳ, Cáp Đạt bộ lạc này chỉ còn tồn tại trên danh nghĩa nhỉ?” Mộ Dung Nhất Long tò mò hỏi.

“Nghĩ nhiều rồi, thực lực của Cáp Đạt bộ lạc rất mạnh, ở trong mười đại bộ lạc dưới trướng Sát Cáp Nhĩ bộ lạc, Cáp Đạt bộ lạc có thể xếp vào năm hạng đầu, ngã xuống ba con hỗn độn thú Thái Ất Kim Tiên kỳ còn không đến mức chỉ còn trên danh nghĩa, nhưng cũng thương cân động cốt, cũng trách Cáp Đạt bộ lạc tham lam, thế mà dám xâm nhập nội địa, tấn công Cửu Nguyên thành.”

Lôi Yêu Yêu nói.

Vị trí Cửu Nguyên thành ở hậu phương lớn, tấn công Cửu Nguyên thành cần xâm nhập nội địa, trọng điểm phòng bị của Nam Cung tiên tộc ở Địa thành tuyến đầu, Cáp Đạt bộ lạc tập kích Cửu Nguyên thành quả thật ra ngoài Nam Cung tiên tộc dự kiến, cũng nói rõ hỗn độn thú cuồng vọng, dám xâm nhập nội địa tấn công Địa thành, còn chưa kịp rút về Cáp Đạt thảo nguyên, đã bị Nam Cung Nguyệt Thước đuổi kịp tiêu diệt.

Đám người Vương Trường Sinh kinh hỉ đan xen, bọn họ kinh là thực lực của Nam Cung Nguyệt Thước, hỉ là chiến quả.

“Chúng ta lập tức chạy qua hội hợp với Nguyệt Thước đường huynh, giết vào Hô Lan sơn mạch.”

Nam Cung Nguyệt Sơn nói.

“Nam Cung đạo hữu, phái người đưa một ít người bị thương đến phía sau đi! Bọn họ không có sức chiến đấu tiếp, sau khi điều dưỡng tốt, mới có thể tiếp tục đối phó hỗn độn thú.” Tào Minh Kính nói.

Bọn họ xuất động hơn ba ngàn Tiên Giáp quân cùng năm mươi chân linh, chết mất non nửa, tổn thất không nhỏ, một ít người bị thương thương thế quá nặng, cần đưa về phía sau điều dưỡng. Đương nhiên, cũng có thể thu vào Huyền Thiên chi bảo loại không gian, nhưng Tào Minh Kính có tư tâm của mình, tính để Tào Viễn Tinh hộ tống người bị thương trở về, ở lại hậu phương.

Nam Cung Nguyệt Sơn gật gật đầu, nói: “Ngươi phái một ít người hộ tống kẻ bị thương trở về, nhân số không cần quá nhiều.”

“Viễn Tinh, ngươi hộ tống kẻ bị thương trở về, nhất định phải mang bọn họ an toàn đưa về.”

Tào Minh Kính nói.

“Tào tiền bối, có thể để Mạnh Bân cũng đi theo hộ tống người bị thương trở về, thuận tiện lại từ hậu phương mang đến một ít Diệt Tiên Tiễn cùng bảo vật dùng một lần. Hắn còn có thể trở về, chủ yếu là mang theo một ít hạ phẩm Diệt Tiên Tiễn.”

Vương Trường Sinh nói.

Nam Cung tiên tộc muốn đánh tới Hô Lan sơn mạch, nói không chừng sẽ đánh vào Hô Lan sơn mạch, hắn cũng không quên mạch khoáng Hỗn Nguyên Thạch cỡ nhỏ kia, chuẩn bị để Vương Mạnh Bân mang Vương Hủy tới, nói không chừng có cơ hội khai thác một ít Hỗn Nguyên Thạch. Ngoài ra, cũng quả thật cần bổ sung một ít tài nguyên chiến lược, bằng không Vương gia Tiên Giáp quân tổn thất lớn hơn nữa.

Tào Minh Kính gật gật đầu, phân phó: “Viễn Tinh, ngươi sau khi quay về hậu phương, không cần tới đây, phái người vận chuyển một ít Diệt Tiên Tiễn cùng bảo vật dùng một lần đến vòng ngoài Hô Lan sơn mạch.”

“Vâng, Minh Kính lão tổ.”

Tào Viễn Tinh đáp ứng.

Vương Trường Sinh truyền âm cho Vương Mạnh Bân, bảo hắn hộ tống người bị thương trở về, thuận tiện mang theo Vương Hủy cùng một phần vật tư chiến lược.

Tào Minh Kính phất tay áo, một con thuyền bay lóe ra hào quang vàng óng bay ra, lơ lửng ở trước người bọn họ.

Tào Minh Kính, Nam Cung Nguyệt Sơn và Lôi Yêu Yêu đi lên, đám người Vương Trường Sinh theo sát sau đó.

“Đi!”

Tào Minh Kính bấm pháp quyết, con thuyền bay màu vàng sáng lên một đạo hào quang vàng óng chói mắt, biến mất khỏi chỗ cũ.

“Vương đạo hữu, chúng ta hộ tống người bị thương trở về đi!”

Tào Viễn Tinh lấy ra một chiếc thuyền rồng lóe ra hào quang màu đỏ, dẫn theo mấy trăm tiên nhân rời khỏi nơi đây.

Ba ngày sau, con thuyền bay màu vàng xuất hiện ở trên không một vùng đồng bằng rộng lớn vô cùng, đám người Vương Trường Sinh đứng ở trên con thuyền bay màu vàng, sắc mặt ngưng trọng. Trên mặt đất có không ít thi thể hỗn độn thú cùng Tiên Giáp quân, máu chảy thành sông.

Một đội tu sĩ đang quét tước chiến trường, có thể nhìn thấy không ít đệ tử Ngũ Tiên môn, cầm đầu là một ông lão áo bào vàng dáng người khôi ngô, khí tức mênh mông như biển.

“Lâm đạo hữu, sao là ngươi dẫn đội?”

Tào Minh Kính nhìn thấy ông lão áo bào vàng, có chút kinh ngạc nói.

Ông lão áo bào vàng là thái thượng trưởng lão Ngũ Tiên môn Lâm Thiên Bá, có tu vi Thái Ất Kim Tiên trung kỳ.

“Hứa sư muội bọn họ bị hỗn độn thú bắt đi rồi, ta không đến sao được.”

Lâm Thiên Bá thở dài nói, nhìn về phía Nam Cung Nguyệt Sơn và Lôi Yêu Yêu, cười nói: “Nam Cung đạo hữu, Lôi tiên tử, đã lâu không gặp.”

“Đã lâu không gặp, Lâm đạo hữu, các ngươi đã chạm trán với hỗn độn thú, có hỗn độn thú Thái Ất Kim Tiên kỳ?”

Nam Cung Nguyệt Sơn hỏi.

“Ừm, đụng phải một con hỗn độn thú bảy màu Thái Ất Kim Tiên kỳ, ta qua mấy chiêu với nó, nó chạy về Hô Lan sơn mạch rồi, ta cũng không dám đuổi theo vào. Các ngươi còn không đến, ta đã rút về hậu phương.”

Lâm Thiên Bá nói.

“Qua mấy chiêu với hỗn độn thú bảy màu Thái Ất Kim Tiên kỳ? Nó đã đào tẩu?”

Tào Minh Kính khẽ nhíu mày, đơn đả độc đấu, hỗn độn thú bảy màu Thái Ất Kim Tiên kỳ sợ Lâm Thiên Bá? Không có khả năng nha!

“Lâm đạo hữu tu luyện thành chân linh đỉnh phong rồi nhỉ? Bằng không hỗn độn thú bảy màu Thái Ất Kim Tiên kỳ không cần thiết chạy về Hô Lan sơn mạch.” Lôi Yêu Yêu nói.

Bạn cần đăng nhập để bình luận