Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 5318: Băng Huyễn tộc (2)

Trần Nguyệt Dĩnh chưa nói gì, nàng bây giờ cùng Vương Thanh Sơn là châu chấu trên một sợi dây thừng.

Vương Thanh Sơn lấy ra Thanh Liên Toa, chở bọn họ bay về phía Đông Nam.

Sau non nửa canh giờ, bọn họ xuất hiện ở trên một ngọn núi xanh biếc nguy nga, vượt qua ngọn núi này, có thể tới sào huyệt của yêu thú bậc tám.

Một đợt tiếng ầm ầm đinh tai nhức óc vang lên, trong lòng đám người Vương Lập Hà cả kinh, vẻ mặt trở nên khẩn trương.

“Một tu sĩ Đại Thừa mà thôi.”

Vương Thanh Sơn không bận tâm, người đá nhắc nhở, hẳn là chỉ có một tu sĩ Đại Thừa.

Sau khi vượt qua ngọn núi cao, một cánh rừng hoa đào xuất hiện ở trước mặt bọn họ, nơi xa có một thung lũng thật lớn, một đợt tiếng nổ từ trong thung lũng truyền ra.

Một tiếng thú rống thê lương vang lên, một con chim nhạn khổng lồ toàn thân màu đỏ từ trong thung lũng bay ra, ngoài thân máu tươi đầm đìa, lượng lớn linh vũ rơi xuống.

Nó còn chưa chạy ra xa bao nhiêu, hào quang màu trắng lóe lên, một cái túi lưới lóe ra hào quang màu trắng bỗng dưng hiện lên, bao phủ chim nhạn khổng lồ màu đỏ.

Chim nhạn khổng lồ màu đỏ giãy dụa không thôi, phun ra một ngọn lửa màu đỏ, không có tác dụng gì, bị túi lưới màu trắng gắt gao cuốn lấy.

Túi lưới màu trắng nở rộ hào quang màu trắng, trào ra một luồng khí lạnh thấu xương, đóng băng chim nhạn khổng lồ màu đỏ, hóa thành tượng băng.

Một ông lão áo bào trắng sắc mặt hồng hào từ trong thung lũng bay ra, ông lão áo bào trắng tai dài mũi cao, mắt là màu lam tuyết, trên đầu có một linh văn vòng xoáy màu trắng. Khi hắn nhìn thấy đám người Vương Thanh Sơn, bị dọa sợ mất vía, ngoài thân nở rộ hào quang màu trắng, hóa thành một đạo độn quang màu trắng xé gió lao đi.

Trần Nguyệt Dĩnh bay tới đáp trên mặt đất, bấm pháp quyết, chân phải hướng mặt đất giẫm nhẹ một cái, khu vực phạm vi mười vạn dặm trọng lực gia tăng mãnh liệt, độn tốc của ông lão áo bào trắng chậm lại, một dòng sông kiếm màu xanh dâng trào đến, tốc độ đặc biệt nhanh.

“Đạo hữu tha mạng, ta cùng Lung tộc không phải cùng một bọn, tha ta một mạng, ta có thể làm việc cho ngươi, tha ta một mạng.”

Ông lão áo bào trắng cả kinh biến sắc, mở miệng cầu xin tha thứ.

Vương Thanh Sơn tâm niệm khẽ động, dòng sông kiếm màu xanh dừng lại, nói: “Để ta hạ cấm chế, ta sẽ tin ngươi, bằng không ngươi biết hậu quả.”

Mi tâm Vương Thanh Sơn bắn ra một đạo hào quang màu xanh, hóa thành một đóa hoa sen màu xanh, nụ hoa khép lại, lao thẳng đến ông lão áo bào trắng.

Thần Thức Chi Liên, thần thức cấm chế!

Sắc mặt ông lão áo bào trắng âm tình bất định một phen, ngoan ngoãn phối hợp, để hoa sen màu xanh nhập vào đầu hắn không thấy nữa.

Một đóa hoa sen màu xanh lơ lửng ở trên không thức hải của hắn, chỉ cần một ý niệm của Vương Thanh Sơn, có thể dẫn bạo Thần Thức Chi Liên bất cứ lúc nào.

“Nói ra thân phận lai lịch của ngươi, ngươi nếu dám giấu diếm nửa câu, ngươi biết hậu quả đó.”

Vương Thanh Sơn lạnh lùng nói, hắn lấy ra một tấm gương nhỏ lóe ra hào quang vàng óng, rót pháp lực vào, mặt gương phun ra một quầng sáng màu vàng, bao phủ Hác Tuyền.

Tấm gương nhỏ màu vàng là một món bảo vật phụ trợ, Kim Tiếu Kính, chủ yếu là phát hiện nói dối. Đương nhiên, không phải là trăm phần trăm chuẩn xác, có dị bảo, bí phù hoặc đan dược đặc thù, đều có thể giấu được.

“Lão hủ xuất thân Băng Huyễn tộc, họ Hác tên Tuyền, Băng Huyễn tộc chúng ta so ra kém Tiếu tộc cùng Lung tộc, nghiêm khắc mà nói, Băng Huyễn tộc chúng ta vẫn luôn là đối tượng Tiếu tộc ức hiếp. Hai vị đạo hữu đánh vào Thiên Tiếu sơn mạch, thật sự là sảng khoái lòng người.”

Ông lão áo bào trắng tự giới thiệu.

“Nói trọng điểm, Băng Huyễn tộc các ngươi có bao nhiêu vị tu sĩ Đại Thừa, ngươi đến nơi đây làm gì?”

Trần Nguyệt Dĩnh truy hỏi.

“Hai vị, một vị Đại Thừa khác ở bên ngoài du lịch chưa về, tộc nhân báo cáo, phát hiện một con yêu thú bậc tám, vãn bối là tới đây tiêu diệt yêu thú bậc tám.”

Hác Tuyền thật cẩn thận nói, hắn không dám nói dối, ai biết Vương Thanh Sơn sẽ sưu hồn đối với hắn hay không.

“Cho ngươi cái nhiệm vụ, hỗ trợ tìm kiếm tu sĩ Huyền Dương giới, nấp ở Băng Huyễn tộc các ngươi.”

Vương Thanh Sơn phân phó, hắn muốn tìm được tộc nhân khác cũng không dễ dàng, nếu Băng Huyễn tộc hỗ trợ, sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.

“Cái này... Bọn họ chưa chắc sẽ tin tưởng tộc nhân Băng Huyễn tộc chúng ta đi!”

Hác Tuyền thật cẩn thận nói, hắn không dám từ chối, chỉ có thể tìm cớ.

“Đó là chuyện của ngươi, cái khác ta mặc kệ, chỉ cần Băng Huyễn tộc các ngươi giết tu sĩ Huyền Dương giới, chờ chúng ta giết tới cửa. Nếu là các ngươi tìm được đủ nhiều tu sĩ Huyền Dương giới, hơn nữa bảo vệ tốt bọn họ, chúng ta có thể giúp ngươi đối phó chủng tộc đối địch. Được rồi, mang theo yêu thú bậc tám rời khỏi đi! Ngươi có thể đi mật báo cho Lung tộc, hậu quả ngươi biết đó.”

Vương Thanh Sơn chậm rãi nói. Hắn sưu hồn đối với Tuân Diễm Nguyên Anh, đã biết không ít tin tức, Băng Huyễn tộc quả thật không hợp với Tiếu tộc.

Hác Tuyền như trút được gánh nặng, cảm ơn một tiếng, thu hồi túi lưới màu trắng cùng yêu thú bậc tám rời khỏi.

“Cứ như vậy thả hắn rời khỏi?”

Trần Nguyệt Dĩnh nhíu mày nói.

“Không cần thiết gây thù hằn khắp nơi, Lung tộc cùng Tiếu tộc không thiếu ức hiếp Băng Huyễn tộc, xác suất hắn bán đứng chúng ta tương đối thấp, chúng ta cũng không tính từ nơi này rời khỏi.” Vương Thanh Sơn giải thích.

Bạn cần đăng nhập để bình luận