Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 1629: Địch tập kích (2)

Một trận chiến này, những tu sĩ Kim Đan khác chứng kiến thực lực của Vương Thanh Sơn, tâm sinh ngưỡng mộ. Đều lên bắt chuyện cùng Vương Thanh Sơn.

Độc Cô Vân Phi và Triệu Nhật Thần cũng bắt chuyện cùng Vương Thanh Sơn. Thua luận bàn không có gì, bọn họ còn chưa đến mức vì điều này oán hân Vương Thanh Sơn.

Người không thể chấp nhận thất bại của mình, không thể đi quá xa trên tiên đồ.

Kỹ không bằng người, hẳn là nên chăm chỉ tu luyện.

Độc Cô Vân Phi và Triệu Nhật Thần đều cùng Vương Thanh Sơn trao đổi về kiếm pháp, đạo pháp. Vương Thanh Sơn chi tiết trả lời, hai bên đều có được lợi ích.

“Độc Cô đạo hữu, Triệu đạo hữu, các ngươi có biết Chu Vân Tiêu đạo hữu ở nơi nào không?”

Vương Thanh Sơn thành khẩn hỏi. Lần này hắn đến tu tiên giới Trung Nguyên, muốn cùng Chu Vân Tiêu luân bàn một chút.

“Chu đạo hữu hành tung bất định. Người này giống Thất tuyệt đao hoàng, đi khắp nơi khiêu chiến các Kim Đan tu sĩ khác. Hắn nếu không phải đang luận bàn cùng người khác, thì chính là đang tu luyện đao thuật ở một địa phương nào đó. Nếu ngươi muốn tìm hắn, có thể đi Kinh đo thử vận khí một chút. Kinh đô cao thủ nhiều như mây, cho dù ngươi không gặp được hắn, cũng có thể luận bàn cùng những người khác. Nhưng ngươi tốt nhất không nên cùng nữ tu sĩ luận bàn.”

Độc Cô Vân Phi ý vị thâm trường nói. Đại Yến vương triều thịnh hành văn phong, võ phong cũng không yếu. Tu sĩ Đại Yến vương triều thích cùng người khác luận bàn, dùng võ kết bạn.

“Thất bá công, nữ tu sĩ Kinh đô thích luận võ chọn rể. Nếu đánh bại các nàng, khả năng sẽ bị các nàng nhìn trúng.”

Vương Thiên Văn truyền âm giải thích. Nữ tu sĩ Kinh đô có lá gan khá lớn, không ít nữ tu sĩ theo đuổi nam tu sĩ.

Loại tình huống này ít gặp ở Đông Hoang hoặc Nam Hải, ở Đại Yến vương triều thì tương đối thông thường.

Vương Thanh Sơn gật gật đầu, âm thầm nhớ kỹ việc này.

Một lúc lâu sau, Bách thú đại hội chấm dứt. Vương Thanh Sơn và những tu sĩ ngoại hạng khác quay vê chỗ ở.

“Thu Minh, Thiên Văn, ta định đi Kinh đô một chuyến. Thu Minh ngươi phụ trách áp giải hàng hoá trở về đi! Từng nhóm áp giải tương đối ổn thoả hơn. Quay về Đông Hoang, sau đó hẵng quay về Nam Hải.

Vương Thanh Sơn dặn dò nói. Hắn dừng ở bình cảnh, trong thời gian ngắn sẽ không quay về Nam Hải. Thực lực Vương Thu Minh không kém, từng nhóm áp giải hàng hoá trở về không thành vấn đề.

“Đã biết, Thất bá, ta sẽ làm tốt việc này. Thiên Văn, ngươi quay về Vạn Tiên ti phục mệnh đi! Ngày sau gia tộc phát triển ở tu tiên giới Trung Nguyên, còn càn ngươi hỗ trợ. Nếu ngươi có việc gì khó xử, có thể xin gia tộc giúp đỡ. Gia tộc vĩnh viễn là hậu thuẫn của ngươi.

Vương Thiên Văn cười nói: “Đã biết, Thu Minh thúc, ta biết phải làm như thế nào.”

Ba ngày sau, ba người Vương Thanh Sơn rời khỏi Vạn Vân sơn mạch. Vương Thu Minh thu xếp quay về Kim Yến phường thị, Vương Thanh Sơn đi tới Kinh đo, Vương Thiên Văn quay về Vạn Tiên ti phục mệnh, ba người ai làm việc nấy.

...

Nam Hải, Ngũ Long hải vực.

Huyền Nguyệt đảo, ánh mtjw trời vừa mới ló dạng. Từng tia nắng ban mai phủ xuống trên Huyền Nguyệt đảo.

Huyền Nguyệt phong, Vương Anh Kiệt ngồi xếp bằng trên bồ đoàn, bên ngoài thân được một mảng màu xanh sáng mờ bao phủ. Một lát sau, mảng sáng màu xanh trên người hắn tán đi, hắn mở hai mắt.

“Rốt cuộc cũng đến Luyện khí tầng tám.”

Vương Anh Kiệt thở dài một hơi, mi hoan mắt cười. Từ Luyện khí tầng sáu đến Luyện khí tầng tám, hắn tiêu tốn thời gian hơn mười năm. Đây là do lúc trước hắn lập công, lão tổ tông Vương Thanh Linh cho hắn một bút tài nguyên. Nếu không như thế, Vương Anh Kiệt muốn tu luyện đến Luyện khí tầng tám, đừng nói là tiêu phí hơn mười năm, ba mươi năm cũng không nhất định có thể tu luyện đến Luyện khí tầng tám.

Nghiêm khắc mà nói, tài nguyên tu tiên dùng trên người hắn, đã đủ cho một tu sĩ Tam linh căn tiến vào Trúc cơ kỳ. Vương Anh Kiệt mới tu luyện đến Luyện khí tầng tám, có thể thấy Ngũ linh căn tiến cấp thật sự không dễ dàng.

Bụng hắn kêu vang, tựa như đang kháng nghị cùng hắn.

Vừa mới tiến vào Luyện khí tầng tám,Vương Anh Kiệt tâm tình tốt, chuẩn bị nấu nướng một bữa ngon thiết đãi chính mình.

Đúng lúc này, trên người hắn vang lên tiếng thú rống trầm thấp. Vương Anh Kiệt nhướng mày, lấy ra một mặt trận bàn màu vàng, trên mặt trận bàn có khắc một đồ án hình lang thủ. Lang thủ không ngừng phát ra tiếng rống.

Vương Anh Kiệt nhướng mày, có người công kích trận pháp. Sẽ không xuất hiện loại tình huống này, đến cuối cùng là ai? Dám làm càn như thế.

Huyền Nguyệt đảo là đảo nhỏ Vương gia trực tiếp khống chế, công kích Huyền Nguyệt đảo, không khác gì khiêu khích Vương gia.

“Lam tiên tử, Đỗ phu nhân, các ngươi mau ra đây, địch tập kích, địch tập kích.”

Vương Anh Kiệt phát truyền âm phù cho hai đồng bạn, dẫn đầu xông ra bên ngoài.

Chỉ thấy năm tên tu sĩ Luyện khí kỳ đang vây công trận pháp Huyền Nguyệt phong. Địa phương ngoài mấy trăm trượng, nằm một người nam trung niên cụt tay, trên tay áo đó đồ án thanh sắc ô nha. Đây là dấu hiệu của Thanh Nha đảo Tiết gia.

“Vương đạo hữu, tại hạ là Thanh Nha đảo Tiết Bình Nghĩa, công kích trận pháp là đệ tử Huyền Bí đảo Triệu gia. Triệu gia muốn độc chiếm toà Ngọc thạch khoáng mạch, còn thình Vương đạo hữu mau mau ra tay tương trợ.

Người nam trung niên chịu đựng đau đớn, la lớn.

Vương Anh Kiệt nghe xong lời này, trong lòng cả kinh. Thanh Nha đảo là thế lực phụ thuộc Vương gia, mà Huyền Bí đảo Triệu gia là thể lực phụ thuộc Lục gia. Nếu hắn không đoán sai, Triệu gia muốn giết người diệt khẩu, độc chiếm toà Ngọc Thạch khoáng mạch.

Bên ngoài Huyền Nguyệt phong là một Mê huyễn trận, chỉ dùng để phòng bị dã thú và phàm nhân, tránh để bọn họ quấy rầy mình thanh tu. Chắc là Tiết Bình Nghĩa nhảy vào mê ảo trận, không cẩn thận kích hoạt cấm chế khác. Triệu gia đệ tử muốn giết người diệt khẩu, lúc này mới công kích cấm chế.

Bạn cần đăng nhập để bình luận