Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 2148: Tìm hiểu Thái Nhất kiếm bích (2)

Lấy địa vị Thái Nhất tiên môn, có một vị kiếm tu Nguyên Anh hậu kỳ hay không, cũng không ảnh hưởng địa vị Thái Nhất tiên môn, thế lực lớn khác cũng tương tự, bọn họ đều có giấu con bài chưa lật, chỉ là không để người ngoài biết.

Hàn Thiên Tuyền và Vương Thanh Sơn không dám chậm trễ, hai người tiến lên một bước, cúi người hành lễ với thiếu phụ váy xanh, trăm miệng một lời nói: “Đệ tử bái kiến Tống sư bá.”

Thiếu phụ váy xanh đánh giá cao thấp Hàn Thiên Tuyền cùng Vương Thanh Sơn, ánh mắt rơi ở trên người Vương Thanh Sơn, nói: “Nghe nói ngươi Trúc Cơ kỳ đã lĩnh ngộ kiếm ý, trái lại cũng khó được. Thái Nhất kiếm bích là một trong những nơi quan trọng nhất của Thái Nhất tiên môn chúng ta, cho dù là ta cũng chỉ có thể thủ ở bên ngoài, các ngươi cần quý trọng cơ hội một lần này, đừng lãng phí.”

“Vâng, đệ tử tuân mệnh.”

Vương Thanh Sơn cùng Hàn Thiên Tuyền đáp ứng, vẻ mặt cung kính, ánh mắt có chút kích động.

Trên đường đến đây, Tiêu Dao Kiếm Tôn đã đề cập nhiều lần với bọn họ, kiếm tu Nguyên Anh hậu kỳ cũng chưa có tư cách tìm hiểu Thái Nhất kiếm bích, có thể thấy được tầm quan trọng của Thái Nhất kiếm bích.

Thiếu phụ váy xanh lấy ra một tấm lệnh bài màu bạc hình vuông, ném về phía một vách đá ở bên trái.

Lệnh bài màu bạc bắn ra, dán tại trên vách đá, tranh tường trên vách đá chợt sống lại, mãnh thú phát ra tiếng gầm gừ đinh tai nhức óc, vách đá kịch liệt chớp lên, nở rộ ra ánh sáng bạc chói mắt, bốn người bọn Tiêu Dao Kiếm Tôn cũng có chút không mở được mắt.

“Thái Nhất kiếm bích ở ngay phía sau, các ngươi vào đi! Chỉ có một tháng thời gian, các ngươi cần phải quý trọng.”

Thiếu phụ váy xanh nhắc nhở lần nữa, giọng điệu ngưng trọng.

Vương Thanh Sơn và Hàn Thiên Tuyền trăm miệng một lời đáp ứng, nhìn nhau một cái, cùng nhau đi về phía vách đá.

Ánh sáng bạc lóe lên, vách đá khôi phục bình thường.

Tiêu Dao Kiếm Tôn khẽ thở dài một hơi, nói: “Hy vọng tổ sư gia phù hộ, bọn họ có thể tham ngộ ra một vài thứ.”

Vương Thanh Sơn sau khi cảm giác một trận mê muội rất nhỏ, hắn chợt xuất hiện ở trên một mảng bờ cát màu vàng, một mảng đại dương mênh mông chợt xuất hiện ở trước mặt hắn.

“Đây là... Thái Nhất kiếm bích?”

Vương Thanh Sơn hơi sửng sốt, nhìn ra xung quanh, muốn tìm kiếm Hàn Thiên Tuyền, vẫn chưa phát hiện Hàn Thiên Tuyền.

Trước mắt hẳn là ảo giác, không hổ là bảo vật Tứ Quý Kiếm Tôn lưu lại, tu sĩ Nguyên Anh cũng sẽ trúng chiêu.

Một đàn linh ngư đủ mọi màu sắc bơi qua bơi lại trong biển, chúng nó ngoại hình khác nhau, có con thân hình mập mạp, có con gầy trơ xương như củi, có con là hình trứng.

“Đại đạo vô hình, đại đạo chí giản.”

Vương Thanh Sơn lẩm bẩm, ánh mắt nhìn chằm chằm linh ngư dưới biển, quan sát quỹ tích hoạt động của chúng nó.

Hàn Thiên Tuyền nhìn đồng cỏ rộng lớn mênh mông trước mắt, nhíu mày.

Trên đồng cỏ mọc đầy cỏ dại màu xanh cao hơn đầu người, một trận gió khẽ thổi tới, cỏ dại đong đưa qua lại.

“Đây là Thái Nhất kiếm bích? Khó trách không mấy ai lĩnh ngộ ra cái gì, quả thật có chút môn đạo.”

Hàn Thiên Tuyền lẩm bẩm, nhíu mày.

Hắn hơi do dự, nâng bước đi về phía trước, chui vào bên trong bụi cỏ.

...

Tòa tiểu viện ngói xanh yên tĩnh nào đó, Tây Môn Phượng cùng Tô Băng Băng ngồi ở trong đình đá nói chuyện phiếm.

Vương Minh Nhân đi rồi, Tây Môn Phượng tiếp thu hơn phân nửa mạng lưới quan hệ của Vương Minh Nhân, mượn dùng những quan hệ này, giành lợi riêng cho Vương gia.

Vương Minh Nhân thua thiệt gia tộc quá nhiều, Tây Môn Phượng phải giúp Vương Minh Nhân bồi thường gia tộc, tận khả năng nàng có làm việc cho gia tộc.

Tô Băng Băng mới từ Nam Hải triệu hồi đến. Nàng kẹt ở bình cảnh, Kết Đan tầng tám, tính đi Trung Nguyên tu tiên giới du lịch, cố ý từ biệt Tây Môn Phượng.

“Băng Băng, gia tộc ở Trung Nguyên có một chút nhân thủ, ngươi nếu có chỗ nào dùng tới bọn họ, cứ nói với bọn họ một tiếng tiếp đón, bọn họ sẽ làm theo.”

Tây Môn Phượng vẻ mặt ôn hoà nói. Vương Trường Kiệt quanh năm ở lại Nam Hải, nàng thời gian rất lâu mới có thể gặp Vương Trường Kiệt một lần, nàng coi Tô Băng Băng như con gái của mình mà đối đãi.

“Cháu biết rồi, mỗ mỗ, thế lực Thái Nhất tiên môn chúng cháu ở Trung Nguyên cũng không nhỏ, hẳn là không dùng tới lực lượng gia tộc, nếu là cần, cháu sẽ mở miệng.”

Tô Băng Băng nhu thuận đáp ứng. Vương gia ở Đông Ly giới bố cục khắp nơi, lực lượng quá phân tán, thế lực Thái Nhất tiên môn ở Trung Nguyên so với Vương gia mạnh hơn mấy chục lần, Tô Băng Băng đi tới hôm nay, đều là dựa vào sư môn trưởng bối, sự ỷ lại của nàng đối với Vương gia rất nhỏ.

Nàng trái lại không phải ghét bỏ Vương gia, chỉ là không muốn thêm phiền toái cho Vương gia.

“Đúng rồi, Thanh Sơn biểu ca của cháu từ Bắc Cương đã trở lại, đây là quà hắn tặng cho cháu, nói là tơ nhện U Minh Chu biến dị phun ra, ta mời Tôn sư huynh luyện chế thành pháp bảo nội giáp, tặng cho cháu phòng thân đi!”

Tây Môn Phượng lấy ra một món nội giáp ánh vàng rực rỡ, đưa cho Tô Băng Băng.

Nội giáp do vô số sợi tơ nhện màu vàng dệt thành, phù văn lóe lên.

Tô Băng Băng cảm ơn một tiếng, nhận lấy nội giáp.

“Mỗ mỗ, cậu cùng mợ thế nào rồi? Bọn họ vẫn ổn chứ? Chờ cháu tiến vào Nguyên Anh kỳ, cháu nhất định đi thăm họ.”

Tô Băng Băng đổi đề tài, hỏi Vương Trường Sinh cùng Uông Như Yên.

Bạn cần đăng nhập để bình luận