Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 3498: Bính Hỏa Thần Lôi (1)

Lưu Thanh Phong từ thành Huyền Quang quay về đảo Phiêu Vân, biết được hai vị tu sĩ Hợp Thể bị giết, hộ cung linh thú bị giết, nghẹn đầy một bụng tức, vừa lúc Huyền Thanh Tử hạ lệnh phản công, hắn liền dẫn đội đến nơi đây chi viện.

Mặc kệ nói như thế nào, Vương gia là thế lực phụ thuộc Trấn Hải cung, địa bàn Vương gia giáp giới với dị tộc, giúp Vương gia, Trấn Hải cung cũng có thể được lợi. Nếu là Vương gia ở trong phản công bị diệt, Trấn Hải cung không kiếm được lợi ích không nói, còn phải phái người tọa trấn đảo Thanh Liên.

Phe phái phi thăng cũng tốt, phe phái bản thổ cũng thế, chỉ là vấn đề phân phối ít nhiều, phe phái nào mạnh, liền chia nhiều một chút, Lãnh Diễm phái muốn độc chiếm, Trấn Hải cung tự nhiên không đáp ứng.

“Bái kiến Lưu sư thúc, Lưu sư thúc làm chủ cho chúng ta, chúng ta phụng mệnh công kích đảo Thanh Vũ, trả giá thê thảm nặng nề, mới lấy được đảo Thanh Vũ, Dương phu nhân không luận công ban thưởng thì thôi, còn bảo chúng ta lập tức tham chiến.”

Lưu Ngọc Mai cùng Trần Nhất Hàng nhìn thấy Lưu Thanh Phong, nhất thời mừng rỡ.

Vương Trường Sinh và Uông Như Yên vội vàng khom mình hành lễ, không dám chậm trễ.

Ánh mắt Lưu Thanh Phong đặt ở trên người Vương Trường Sinh, gật đầu tán dương: “Khó trách Trần sư muội coi trọng ngươi, quả thật không tồi, nhanh như vậy đã lấy được đảo Thanh Vũ.”

Ánh mắt hắn nhìn về phía Dương Tuyết Mai, sắc mặt lạnh lùng, nói: “Dương tiểu hữu, cho ta một cái giải thích hợp lý.”

“Lưu tiền bối, hiểu lầm, đều là hiểu lầm.”

Dương Tuyết Mai cả kinh biến sắc, vội vàng giải thích.

“Hiểu lầm? Ngươi cảm thấy lão phu sẽ tin sao? Nếu không phải xem ngươi là tu sĩ Nhân tộc, lão phu bây giờ đã làm thịt ngươi.”

Lưu Thanh Phong mặt đầy sát khí. Trấn Hải cung thương vong thê thảm nặng nề, ở trong chủng tộc đại chiến công lao không nhỏ, môn hạ đệ tử còn bị đệ tử Lãnh Diễm phái làm khó dễ, hắn tức không biết đánh vào đâu.

Hắn nghẹn đầy bụng tức không biết xả đâu, Dương Tuyết Mai đã lao thẳng vào đầu ngọn thương.

Một luồng linh áp mạnh mẽ từ trên người Lưu Thanh Phong lao ra, hướng thẳng đến Dương Tuyết Mai.

Dương Tuyết Mai cảm giác hít thở trở nên khó khăn, sắc mặt đỏ bừng, phun ra một ngụm lớn máu tươi, bay ngược đi, đệ tử khác của Lãnh Diễm phái lục tục bay ngược ra ngoài.

Một giọng nam tử ôn hòa chợt vang lên: “Lưu đạo hữu, nhiều năm không gặp, tính tình của ngươi vẫn nóng nảy như vậy, cần gì so đo với một tiểu bối.”

Một đạo độn quang màu trắng cùng một đạo độn quang màu xanh từ đảo Kim Ưng bay ra, độn quang thu liễm, hiện ra một thanh niên áo bào trắng ngũ quan anh tuấn cùng một thiếu phụ váy xanh dáng người yểu điệu.

Thanh niên áo bào trắng tên Bạch Nhược Hàn, Hợp Thể trung kỳ, thiếu phụ váy xanh là đạo lữ Lý Thanh Nguyệt của hắn, Hợp Thể sơ kỳ.

“Ta đã rất thu liễm rồi, nếu không phải nể mặt Lãnh Diễm phái các ngươi, ta đã sớm một đao chém ả. Người Trấn Hải cung chúng ta lập công không trao thưởng, còn phải bị làm khó dễ, các ngươi làm việc tốt đó.”

Lưu Thanh Phong nói không chút khách khí, không hề nể mặt Bạch Nhược Hàn cùng Lý Thanh Nguyệt.

Vương Trường Sinh cùng Uông Như Yên ngây người, bọn họ là lần đầu tiên gặp Lưu Thanh Phong, xem ra, Lưu Thanh Phong rất bao che khuyết điểm.

“Dương sư điệt, ai cho ngươi làm như vậy? Còn không mau dẫn đám người Vương tiểu hữu đi xuống, dựa theo công lao đổi thiện công.”

Bạch Nhược Hàn giảng hòa một phen, phân phó.

“Các ngươi tấn công lâu như vậy, còn không hạ được đảo Thiên Bằng, ta đến chỉ huy, các ngươi phối hợp ta là được.”

Lưu Thanh Phong phân phó.

“Lưu đạo hữu, yêu cầu này của ngươi quá phận rồi.”

Lý Thanh Nguyệt nhíu mày nói.

“Quá phận? Người Trấn Hải cung chúng ta chi viện khắp nơi, ta đánh bị thương nặng Diệp Ly của Dạ Xoa tộc, Lâm sư huynh giết bốn tên dị tộc Hợp Thể kỳ, đánh bị thương nặng hai người, các ngươi đã làm cái gì? Lâm tiền bối lại chưa nói bảo các ngươi chỉ huy, ta đến chỉ huy có gì không thể?”

Lưu Thanh Phong cười lạnh nói. Quyền chỉ huy liên quan đến đến vấn đề phân phối công lao cùng ích lợi, hắn phải tranh thủ quyền chỉ huy.

Bạch Nhược Hàn cùng Lý Thanh Nguyệt nhíu mày, không biết nên phản bác như thế nào.

Lưu Thanh Phong hừ một tiếng, nói: “Ta không nói nhảm với các ngươi, tìm chỗ luận bàn một phen, các ngươi cùng lên, đánh bại ta, ta nghe các ngươi chỉ huy, nếu không đều nghe ta. Ta đã nói xong, các ngươi có ý kiến hay không?”

Ở trước mặt các đệ tử, Bạch Nhược Hàn và Lý Thanh Nguyệt tự nhiên sẽ không nhận rằng nhát gan, đáp ứng, ba người hướng về phía chân trời nơi xa bay đi.

Dương Tuyết Mai dẫn theo đám người Vương Trường Sinh tới một tòa cung điện khí thế hùng vĩ, sau khi kiểm tra đi kiểm tra lại thi hài cùng tinh hồn Vương Trường Sinh nộp lên, phát cho bọn họ một lượng lớn thiện công, đổi năm món thông thiên linh bảo cũng không nói chơi.

Chém giết ba Luyện Hư kỳ cùng ba mươi Hóa Thần dị tộc, phần công lao này không nhỏ.

Liễu Thiên Diễm cũng có mặt, hắn đánh giá cao thấp Vương Trường Sinh một phen, cười nói: “Nghe đại danh Vương đạo hữu cùng Vương phu nhân đã lâu, cuối cùng gặp được người thật, lão phu Liễu Thiên Diễm.”

“Liễu đạo hữu quá khen rồi, so sánh với Liễu đạo hữu, Vương mỗ kém xa.”

Vương Trường Sinh khiêm tốn nói.

“Vương đạo hữu, Lưu đạo hữu, đây là đoái linh bàn, bảo vật bày ra bên trên đều có thể dùng thiện công đổi.”

Dương Tuyết Mai đưa cho bốn người Vương Trường Sinh mỗi người một pháp bàn linh quang lấp lánh, ra hiệu bọn họ tra xem.

Bạn cần đăng nhập để bình luận