Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 7108: Cường giả thời đại Hỗn Độn khảo hạch (2)

“Không có ai tiến vào chỗ sâu trong Phong Lôi khư còn sống sót, chúng ta phải cẩn thận mới được.”

Bạch Linh Nhi nói.

Vương Thanh Sơn gật gật đầu, nói: “Dựa theo bản đồ biểu hiện, Câu Lôi Mộc ở chỗ sâu trong Phong Lôi khư, chúng ta cần xuyên qua một chỗ cấm chế lôi thuộc tính rất nhiều.”

“Chúng ta làm một ít chuẩn bị, hẳn là không có vấn đề.”

Vẻ mặt Bạch Linh Nhi đầy tự tin.

Nhiều năm trôi qua như vậy, uy lực của cấm chế khẳng định có sự suy yếu, bọn họ cẩn thận một chút, hẳn là không có vấn đề lớn.

Vương Thanh Sơn thu hồi da thú màu xanh, hai người hướng về phía tây bắc bay đi.

Sau khi bay ra năm mươi vạn ức dặm, bọn họ xuất hiện ở một chỗ hải vực lôi điện đan xen, trên bầu trời chớp lóe sấm rền, từng đạo tiên lôi thô to vô cùng cắt qua bầu trời, bổ về phía bọn họ.

Tay phải Vương Thanh Sơn phóng ra một vòng sáng vàng óng, chặn tiên lôi hạ xuống.

Vương Thanh Sơn lật bàn tay phải, hào quang màu xanh lóe lên, một hạt châu lóe ra hào quang màu xanh xuất hiện trên tay, rót vào tiên nguyên lực, hạt châu màu xanh nở rộ ra hào quang màu xanh chói mắt.

“Chưa phát hiện không gian cấm chế! Có thể đi qua.”

Vương Thanh Sơn nói.

Bọn họ bay về phía trước, càng vào sâu Phong Lôi khư, số lượng tiên lôi bổ xuống càng nhiều, uy lực càng lớn. Từng đạo cương phong thổi quét đến, đều bị Vương Thanh Sơn thi triển Thời Gian pháp tắc ngăn trở.

Hơn một canh giờ sau, bọn họ xuất hiện ở một chỗ mặt biển bình tĩnh, gió biển thổi từng cơn, nơi xa có một hòn đảo diện tích rộng lớn, mơ hồ có thể nhìn thấy một cây cao chọc trời.

Sau lưng bọn họ chớp lóe sấm rền, cuồng phong gào thét đi qua, nơi này gió êm sóng lặng, giống như hai thế giới, cực kỳ cổ quái.

Thần thức Vương Thanh Sơn và Bạch Linh Nhi mở rộng, cẩn thận nhìn quét hòn đảo, chưa phát hiện cái gì khác thường.

Vương Thanh Sơn và Bạch Linh Nhi thúc giục cực phẩm tiên khí tra xét, cũng chưa phát hiện bất cứ điều gì khác thường.

“Chẳng lẽ chỉ có cấm chế lôi thuộc tính bên ngoài? Thế này cũng quá dễ dàng đạt được Câu Lôi Mộc rồi nhỉ?”

Bạch Linh Nhi nghi hoặc nói.

Nếu là đơn giản như vậy, nàng không tin nhiều năm qua như vậy, không có tiên nhân cấp cao sống sót rời khỏi nơi đây.

“Cẩn thận một chút, trước dùng Truyền Tiên Kính liên hệ tộc nhân, nói với bọn họ một lần về việc này.”

Vương Thanh Sơn lấy ra một tấm Truyền Tiên Kính lóe ra hào quang màu xanh, đánh vào một đạo pháp quyết.

Hơn nửa khắc đồng hồ trôi qua, Truyền Tiên Kính chưa có phản ứng, Bạch Linh Nhi lấy ra bảo vật đưa tin khác, phát hiện kết quả tương tự, nơi này hiển nhiên có cấm chế đặc thù, bảo vật đưa tin đều mất đi hiệu lực.

“Trước lui ra ngoài, nói cho tộc nhân tình huống nơi này, lại tới tra xét rõ ràng.”

Vương Thanh Sơn nói.

Bạch Linh Nhi gật gật đầu, bọn họ đang muốn rời khỏi, không gian nổi lên một trận gợn sóng, một luồng lực lượng không gian mạnh mẽ chợt xuất hiện, bọn họ không chịu khống chế hướng về trên đảo bay đi.

Vương Thanh Sơn cả kinh biến sắc, vội vàng phát ra một vòng sáng vàng óng, hy vọng có thể ngăn trở luồng lực lượng không gian này, không có tác dụng gì.

“Tiên trận bậc năm! Đạo Tổ?”

Vương Thanh Sơn kinh ngạc nói.

Đại La Kim Tiên không có khả năng không nhìn Thời Gian pháp tắc, trừ phi là Đạo Tổ hoặc tiên trận bậc năm, mới có thể như vậy.

Bọn họ xuất hiện ở trên hòn đảo khổng lồ, cỏ cây hóa hết thành hình thái phi kiếm, lao thẳng đến bọn họ.

Vương Thanh Sơn và Bạch Linh Nhi vội vàng thúc giục Kiếm pháp tắc, ngăn cản những công kích này.

Bọn họ đều đã mở mười khiếu, ở dưới Dung Khiếu Quyết thêm vào, bọn họ rất nhẹ nhàng chặn phi kiếm đánh tới.

“Dung Khiếu Quyết! Kiếm tu! Có chút thú vị, thông qua khảo hạch có thể sống, nếu không chết.”

Một thanh âm nam tử lạnh như băng vang lên.

“Khảo hạch? Ngươi là ai?”

Vương Thanh Sơn mở miệng hỏi.

“Chờ các ngươi thông qua khảo hạch, mới có tư cách biết tên của ta.”

Nam tử thanh âm lạnh lùng.

Vừa dứt lời, mặt đất bắt đầu kịch liệt chớp lên, từng khối đá vụn, từng cỏ cây lá rụng, lượng lớn giọt nước phóng lên cao, sau chớp mắt mơ hồ, hóa thành hình thái phi kiếm, che cả bầu trời, thanh thế to lớn.

Vương Thanh Sơn cùng Bạch Linh Nhi lần lượt lấy ra bản mạng phi kiếm, thúc giục phi kiếm nghênh địch.

Phi kiếm dày đặc va chạm, bộc phát ra những luồng sóng khí mạnh mẽ, đánh rách tả tơi hư không, chẳng qua rất nhanh, vết rách đã khép lại.

“Khảo hạch rốt cuộc là cái gì?”

Bạch Linh Nhi mở miệng hỏi.

Trả lời nàng là một mảng yên tĩnh, đối phương căn bản không tính nói cho bọn họ đáp án, hoặc là nói, bọn họ tìm được đáp án, mới có thể sống sót.

Vương Thanh Sơn bấm pháp quyết, một vòng sáng vàng óng càn quét ra, đón đỡ phi kiếm đánh tới.

Phi kiếm đánh tới va chạm vào vòng sáng màu vàng, dừng lại hết ở giữa không trung, không nhúc nhích, giống như bị định thân.

Vương Thanh Sơn và Bạch Linh Nhi tung người bay về phía Câu Lôi Mộc, bọn họ còn chưa bay ra xa bao nhiêu, một đạo kiếm quang cao chọc trời to lớn vô cùng thổi quét đến.

Lòng bàn tay phải Vương Thanh Sơn và Bạch Linh Nhi phân biệt nở rộ ra hào quang màu xanh cùng hào quang màu trắng chói mắt, hướng về hư không chém một phát, đều có một đạo kiếm quang cực lớn quét ra, nghênh đón.

Ba đạo kiếm quang va chạm, đồng quy vu tận.

Vương Thanh Sơn và Bạch Linh Nhi đều vẻ mặt đầy chấn động, bọn họ thi triển Dung Khiếu Quyết mới miễn cưỡng ngăn trở? Đối phương là Đạo Tổ?

Bạn cần đăng nhập để bình luận