Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 2452: Đạo lữ tộc nhân hộ pháp, Trường Sinh tiến vào Hóa Thần (2)

“Bày khôi lỗi trận, lấy khôi lỗi trận đối địch.”

Uông Như Yên phân phó.

Năm người bọn Vương Vinh Tương đều lấy ra hai con rối thú bậc ba, tổng cộng mười lăm con rối thú bậc ba, điên cuồng công kích yêu thú cấp thấp.

Lại trôi qua hai canh giờ, yêu thú cấp thấp hầu như chết sạch, còn có hơn một ngàn con yêu thú, bảy người bọn Vương Anh Kiệt sắc mặt tái nhợt, bọn họ vô luận là pháp lực hay thần thức, tiêu hao đều rất nghiêm trọng.

“Các ngươi về trận pháp nghỉ ngơi trước đi! Ngồi thiền khôi phục pháp lực, còn có trận đánh ác liệt cần đánh đấy!”

Uông Như Yên phân phó, bảy người bọn Vương Anh Kiệt đều lui về trận pháp.

Mấy chục con yêu thú bậc ba lao tới, chúng nó còn chưa tới gần, các loại pháp thuật đã đánh tới.

Ngoài thân Vương Hâm nở rộ hào quang màu vàng kim, trên người truyền ra một tràng tiếng phạm âm, một con giao long cỡ nhỏ chợt xuất hiện ở ngoài thân hắn, một tiếng rồng gầm đinh tai nhức óc vang lên, giao long cỡ nhỏ bay ra khỏi cơ thể, hóa thành một con giao long màu vàng dài hơn trăm trượng.

“Đại Uy Thiên Long!”

Giao long màu vàng lao thẳng đến mấy chục con yêu thú bậc ba, yêu thú bậc ba bị giao long màu vàng đánh trúng, không chết cũng tàn phế, công kích của chúng nó đánh ở trên thân giao long màu vàng, vang lên một tràng tiếng vang “phành phành” trầm đục.

Một tiếng chim hót bén nhọn vang lên, mấy chục con yêu cầm bậc ba từ trên cao đáp xuống.

Vương Thu Minh khẽ hừ một tiếng, bắt pháp quyết, hư không toát ra vô số hào quang màu vàng kim, sau khi thoáng mơ hồ, hóa thành một bánh xe màu vàng đường kính trăm trượng, bánh xe màu vàng nhanh chóng xoay tròn, hư không truyền ra tiếng xé gió chói tai.

“Đi.”

Bánh xe màu vàng bắn ra, hướng thẳng đến yêu cầm bậc ba.

Hắn phất tay áo, ba cái bánh xe màu vàng bắn ra, sau nháy mắt mơ hồ, hình thể tăng vọt, hóa thành ba đạo hào quang màu vàng kim, đánh về phía mấy chục con yêu cầm bậc ba.

Hoàng Phú Quý khống chế một chiếc ấn to bằng quả núi nhỏ nện ở trên thân ba con yêu thú bậc ba, đập chúng nó đập nát bét, sau đó bay lên, đánh về phía yêu cầm bậc ba.

Mấy chục con yêu thú bậc ba căn bản không phải đối thủ của bọn họ, rất nhanh đã bị bọn họ giết chết.

Rống rống!

Sau một tràng tiếng gào rống phẫn nộ vang lên, hơn trăm con yêu thú bậc ba từ bốn phương tám hướng đánh tới.

Uông Như Yên vẻ mặt lạnh lùng, mười ngón tay lướt qua dây đàn tỳ bà của Thiên Huyễn Tỳ Bà, một làn sóng âm màu xanh thổi quét ra, lấy tu vi Nguyên Anh đại viên mãn của Uông Như Yên, đối phó các yêu thú cấp thấp này không nói chơi.

Yêu thú bậc ba va chạm với sóng âm màu xanh, thất khiếu đổ máu, lục phủ ngũ tạng bị chấn đắc vỡ nát, có một chút yêu thú bậc ba phản ứng rất nhanh, tránh được sóng âm màu xanh.

Một tràng tiếng xé gió “xẹt xẹt” vang lên, nhà giam màu xanh kịch liệt chớp lên, vô số chiếc gai nhọn bắn ra, yêu thú yêu cầm bị gai nhọn đánh trúng, cho dù là cọ rách da, cũng sẽ từ trên cao rơi xuống, lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được hóa thành một vũng máu, yêu đan đều tan hết.

Uông Như Yên tay cầm Thiên Huyễn Tỳ Bà, gảy không ngừng, tiên âm từng trận, từng làn sóng âm màu xanh không ngừng càn quét ra, yêu thú bậc ba tới gần núi tuyết năm trăm trượng sẽ bị giết chết.

Thời gian trôi qua từng chút một, mùi thịt kia càng lúc càng đậm, truyền càng lúc càng xa, càng nhiều yêu thú chạy tới, cũng may yêu thú bậc bốn không nhiều.

Mười mấy con yêu thú bậc bốn ùa lên, phân biệt thi triển thần thông khác nhau.

Đất tuyết chợt kịch liệt chớp lên, vô số bông tuyết bay lên, hóa thành một màn hào quang màu trắng thật lớn, bao phủ bọn người Vương Trường Sinh ở bên trong.

Uông Như Yên tung người bay đi, trong lòng ôm Thiên Huyễn Tỳ Bà, gảy không ngừng, tiên âm từng trận.

Yêu thú bậc bốn đã không dễ tiêu diệt, phản ứng cũng đủ nhanh, nhưng chúng nó không thể thoát khỏi ảo thuật ảnh hưởng. Vương Thu Minh, Vương Hâm cùng Hoàng Phú Quý từ bên cạnh giúp đỡ, thời gian không đến một chén trà nhỏ, chúng nó không công kích Uông Như Yên nữa, chuyển sang công kích lẫn nhau, tự giết lẫn nhau.

Ở dưới ảo thuật quấy nhiễu, mười mấy con yêu thú bậc bốn cũng không làm gì được đám người Uông Như Yên.

Tám ngày thời gian rất nhanh đã trôi qua, đám người Uông Như Yên trước sau giết chết hơn hai mươi con yêu thú bậc bốn, mùi thơm không còn nồng hậu như lúc bắt đầu, nhục thân đàn hóa sắp kết thúc.

Uông Như Yên lơ lửng ở trên một đám mây màu lam, vẻ mặt lạnh lùng.

Vương Thu Minh, Vương Hâm và Hoàng Phú Quý vòng quanh nàng, bảy người bọn Vương Anh Kiệt thủ trên mặt đất, mộc yêu và Lân Quy canh giữ ở núi tuyết, hình thành nhiều vòng bảo hộ.

Vương Trường Sinh ngồi xếp bằng ở trong đống đá hỗn loạn, hai mắt khép hờ.

Hắn đột nhiên mở mắt, trên người toát ra một luồng linh áp kinh người, lập tức phá tan nhà giam màu xanh.

Hắn tản mát ra một luồng khí tức mênh mông như biển, rõ ràng đã tiến vào Hóa Thần kỳ, pháp lực và thần thức đều tăng lên không ít, ngoài thân có không ít tạp chất màu đen.

“Phu quân, chúc mừng phu quân tiến vào Hóa Thần kỳ.”

Uông Như Yên vui sướng nói.

“Chúc mừng tổ phụ (lão tổ tông) tiến vào Hóa Thần kỳ!”

Đám người Vương Thu Minh trăm miệng một lời, vẻ mặt kích động. Nếu bọn họ có thể quay về Đông Ly giới, gia tộc sẽ nghênh đón huy hoàng, chính thức bước vào hàng ngũ mười đại thế gia tu tiên của Nam Hải.

Bạn cần đăng nhập để bình luận