Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 2041: Bốn mươi năm (1)

Ngao Thanh thân tử đạo tiêu, Thạch Hống không rõ tung tích, Yêu tộc nghi ngờ là Nhân tộc giở trò, muốn đưa quân đến xâm phạm, chủng tộc nào dẫn đầu là một vấn đề, Ô Phượng nhất tộc, giao long nhất tộc ai cũng không phục ai, chủng tộc khác đều muốn làm thủ lãnh Yêu tộc, bị đè nén bởi Nhân tộc tồn tại, Yêu tộc chưa đánh nhau to, nhưng trong ngắn hạn, Yêu tộc không làm nên trò trống gì, rất khó đoàn kết lại đối phó Nhân tộc.

Có Hải tộc và Man tộc tồn tại, Nhân tộc cũng không muốn chủ động gây sự.

Kim Liên phường thị, một quảng trường đá lớn trăm mẫu.

Hoàng Phú Quý đứng ở trên một lôi đài đá, hàng ngàn tu sĩ đứng ở phụ cận, nghe Hoàng Phú Quý kể lại tình huống tiêu diệt Chu Tư Hồng trả.

Đương nhiên, các tu sĩ này đều đã giao linh thạch, mỗi người thu mười khối linh thạch, Hoàng Phú Quý tự mình kể tình huống Chu Tư Hồng đền tội, kiếm một khoản lớn.

“Thái Hạo chân nhân khuyên bảo mãi, lão phu bị Thái Hạo chân nhân đánh động, tìm kiếm Chu Tư Hồng khắp nơi. Lão phu đi qua Vạn Quỷ hải vực, thiếu chút nữa chết ở trên tay quỷ vật, đi qua Tuyệt Linh hải vực, thiếu chút nữa bị tuyệt linh chi khí bao vây, đi qua Vẫn Tiên Băng Nguyên, thiếu chút nữa chết ở trong bụng yêu thú cấp bốn. Trời không phụ người có lòng, lão phu mấy phen nguy hiểm, rốt cuộc tìm được tung tích Chu Tư Hồng, Vạn Kiếm môn mời Thái Hạo chân nhân xuất mã, lão phu vốn cũng muốn đi, bất đắc dĩ lão phu không phải thể tu, lúc ấy...”

Một tòa lầu các kim bích huy hoàng, Quảng Đông Nhân cùng An Nhiên ngồi cùng một chỗ uống trà nói chuyện phiếm, bọn họ có thể nhìn thấy rõ ràng Hoàng Phú Quý.

“Vị Hoàng tiền bối này thật sự là quái nhân, thân là tu sĩ Nguyên Anh, vì một chút linh thạch, vậy mà giảng giải tình huống tiêu diệt Chu Tư Hồng cho nhiều tu sĩ cấp thấp như vậy.”

An Nhiên cười nói, Vương gia trả số tiền lớn mời Hoàng Phú Quý kể tình huống Chu Tư Hồng đền tội, là tạo cho Thái Hạo chân nhân một hình tượng vĩ đại, Hoàng Phú Quý vừa thu tiền tài của Vương gia, vừa thu tiền tài tu sĩ cấp thấp, kiếm hai đầu.

“Người này là có tiếng tham tài, ta có một môn phái làm chỗ dựa, mới có thể đi tới hôm nay, Hoàng Phú Quý có thể đi tới hôm nay, không phải không có đạo lý.”

Quảng Đông Nhân cười khổ mà nói, rất nhiều tu sĩ đều khinh thường Hoàng Phú Quý, nhưng đổi vị trí tự hỏi, bọn họ nếu là Hoàng Phú Quý, có thể làm được không biết xấu hổ như Hoàng Phú Quý không? Quảng Đông Nhân tự hỏi không làm được.

Tu sĩ Kết Đan cùng thời đại với Hoàng Phú Quý, chỉ có Quảng Đông Nhân và Lý Hải Phong tiến vào Nguyên Anh kỳ, người khác hoặc tọa hóa, hoặc kẹt ở bình cảnh.

“Ba ngàn đại đạo, đều có thể thành tiên, có thể tham tài không biết xấu hổ là đạo của hắn! Không biết hắn có thể tiến vào Hóa Thần kỳ hay không.”

Vẻ mặt An Nhiên đầy tò mò. Hoàng Phú Quý bước vào tu tiên giới tới nay, trước giờ không được tu sĩ khác xem trọng, nhưng hắn từng lần một đổi mới nhận biết của người khác đối với hắn.

Tham sống sợ chết không thể kết anh? Hoàng Phú Quý còn không phải đã tiến vào Nguyên Anh kỳ?

Quảng Đông Nhân cười cười, nói: “Ai biết được! Ta càng quan tâm an nguy của Thái Hạo chân nhân hơn, cũng qua lâu như vậy rồi, hắn còn chưa trở về, hy vọng hắn không có việc gì.”

“Thanh Liên tiên lữ là người có đại khí vận, nếu không kết anh cũng sẽ không đưa tới dị tượng, Thái Hạo chân nhân hẳn là không có việc gì.”

An Nhiên an ủi nói, bọn họ và Vương gia là trên cùng một con thuyền, tự nhiên không hy vọng Vương Trường Sinh gặp chuyện.

...

Năm tháng như thoi đưa, bốn mươi năm thời gian rất nhanh đã trôi qua.

Táng Tiên hải vực, đảo hoang vô danh nào đó.

Một tòa cung điện màu lam cao hơn mười trượng sừng sững trên đảo hoang, trên tấm biển có khắc ba chữ to “Huyền Thủy cung”.

Gió êm sóng lặng, vạn dặm không mây.

Trong Huyền Thủy cung, phòng luyện khí.

Vương Trường Sinh ngồi xếp bằng ở trên một tấm bồ đoàn màu xanh nhạt, sắc mặt hơi tái nhợt, quanh thân phân tán cả đống lớn tài liệu luyện khí, trong góc có một con Thôn Kim Nghĩ Hậu ánh vàng rực rỡ nằm úp sấp.

Trước người Vương Trường Sinh có một cái đỉnh khổng lồ ba chân cao bằng đầu người, cái đỉnh khổng lồ toàn thân màu lam, trên thân đỉnh có khắc mấy đóa hoa sen màu lam, đáy cái đỉnh khổng lồ là một mảng ngọn lửa màu lam.

Một lát sau, Vương Trường Sinh biến đổi pháp quyết, đánh một pháp quyết về phía cái đỉnh khổng lồ màu lam, nắp bay lên, gió âm nổi lên xung quanh, mười tám cây cờ phướn nhỏ ô quang lập lòe bay ra, cây phướn nhỏ tản mát ra một luồng âm khí dao động kinh người, ô quang lập lòe.

Mấy năm nay, Vương Trường Sinh luyện chế không ít pháp bảo, bộ cờ phướn này là dùng Quỷ Âm Mộc vạn năm cộng thêm da thú âm thú cấp bốn luyện chế thành.

Thiên Quỷ Phiên. Diệp Hải Đường còn chưa có bản mạng pháp bảo, Vương Trường Sinh là cố ý luyện chế bộ pháp bảo này cho nàng.

Thiên Quỷ Phiên cần hấp thu lượng lớn quỷ vật cùng tinh hồn mới có thể hình thành uy lực, hấp thu quỷ vật và tinh hồn càng nhiều, uy lực Thiên Quỷ Phiên càng lớn, pháp bảo rất nhiều quỷ tu sử dụng đều là như thế.

“Nhiều năm như vậy trôi qua rồi, cũng không biết Hải Đường kết anh chưa.”

Vương Trường Sinh lẩm bẩm, bốn mươi năm qua, hắn luôn luyện khí, trình độ luyện khí nâng cao trên diện rộng.

Nếu không phải bị vây ở chỗ này, hắn cũng sẽ không bỏ nhiều thời gian như vậy luyện khí.

Bạn cần đăng nhập để bình luận