Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 4276: Lãnh Nguyệt chịu thiệt (1)

Hư ảnh chồn tía phun ra một làn sóng âm màu tím, xẹt qua hai bức tượng đá màu vàng, hai bức tượng đá màu vàng chia năm xẻ bảy, hóa thành một mảng lớn đá vụn màu vàng.

Ầm ầm ầm, hơn trăm ngọn núi lửa phun trào, từng dòng nham thạch nóng chảy màu đỏ thô to phun trào ra, hướng thẳng đến bọn họ.

Địch Diễm bấm pháp quyết, một hư ảnh mãng xà khổng lồ xuất hiện ở trên không trung đỉnh đầu, non nửa thân thể mãng xà khổng lồ hào quang màu đỏ lưu chuyển không ngừng, giống như thực thể.

Hư ảnh mãng xà khổng lồ mở ra cái mồm như chậu máu, đột nhiên hút một cái, hơn trăm dòng nham thạch nóng chảy màu đỏ bị nó nuốt hết.

Bản thể của hắn là Phệ Diễm Mãng, không sợ nhất chính là lửa. Đây chỉ là lửa bình thường, nếu là linh diễm cường đại, hắn cũng không dám đón đỡ.

Hư ảnh mãng xà khổng lồ mở ra cái mồm như chậu máu, phun ra một ngọn lửa màu đỏ thô to, đánh lên trận pháp, trận pháp nhoáng lên một cái.

Trên trời truyền đến một đợt tiếng sấm sét đinh tai nhức óc, một đám mây sét thật lớn xuất hiện ở trên trời, chớp lóe sấm rền, từng tia sét màu bạc thô to đánh xuống, chiếu sáng trời đất.

Tia sét màu bạc dày đặc lục tục đánh lên màn hào quang màu đỏ, truyền ra một đợt tiếng vang trầm.

Cân nhắc đến thần thông hóa đá của Tử Điêu nhất tộc, đám người Vương Mạnh Bân không thể dùng con rối thú công kích kẻ địch, chỉ có thể lợi dụng bảo vật phóng pháp thuật công kích kẻ địch.

Đám người Địch Diễm hoặc thúc giục pháp tướng, hoặc khống chế bảo vật, công kích trận pháp.

Vương Mạnh Bân cười lạnh một tiếng, lật bàn tay, một tấm gương nhỏ màu vàng xuất hiện trên tay, chính là Càn Lôi Kính.

Vương Trường Sinh cùng Uông Như Yên tấn công Càn Lôi sơn mạch, đạt được không ít bảo vật, trong đó có một bộ Càn Lôi Kính, tổng cộng có mười món, mỗi một món đều là hạ phẩm thông thiên linh bảo.

Chín tu sĩ bọn Vương Anh Kiệt đều lấy ra một tấm Càn Lôi Kính, nhao nhao rót vào pháp lực.

Mười tấm Càn Lôi Kính đều sáng lên hào quang màu vàng óng chói mắt, trào ra vô số đạo hồ quang màu vàng, đều phun ra một đạo lôi quang màu vàng thô to, hội tụ lại với nhau, hình thành một cột sét màu vàng thật lớn, đánh lên màn hào quang màu đỏ.

Một tiếng vang trầm cất lên, linh quang của màn hào quang màu đỏ ảm đạm xuống.

Một đạo đao khí màu đỏ cùng một đạo kiếm khí trắng xoá quét đến, lục tục đánh lên màn hào quang màu đỏ, màn hào quang màu đỏ nhoáng lên một cái, như ẩn như hiện, một bộ dáng có thể tan rã bất cứ lúc nào.

Hư không nổi lên dao động, một bàn tay năm màu thật lớn bỗng dưng hiện lên, vỗ lên màn hào quang màu đỏ.

Màn hào quang màu đỏ chia năm xẻ bảy, tia sét màu bạc, quả cầu lửa ba màu, đao khí màu đỏ, kiếm quang màu trắng... nhiều loại thuật pháp thổi quét đến, một bộ dáng muốn bao phủ bọn họ.

Đám người Địch Diễm không dám chậm trễ, ùn ùn làm phép ngăn cản.

Đúng lúc này, hai tiếng kêu thê thảm từ phía sau truyền đến.

Địch Diễm còn chưa làm rõ là chuyện gì xảy ra, một cột sét năm màu thô to đánh trúng hư ảnh mãng xà khổng lồ, hư ảnh mãng xà khổng lồ vặn vẹo biến hình, phát ra tiếng rống khổ sở.

Trên trời truyền đến một tiếng sấm sét đinh tai nhức óc, một cột sét màu bạc to hơn trăm trượng từ trên trời giáng xuống, đánh lên trên thân hư ảnh mãng xà khổng lồ, lôi quang chói mắt bao phủ hư ảnh mãng xà khổng lồ.

Địch Diễm phun ra một ngụm máu tươi lớn, sắc mặt tái nhợt đi. Ngoài thân hắn nở rộ hào quang màu đỏ, vội vàng lấy ra một tấm khiên màu đỏ, vòng quanh mình bay lượn không ngừng.

Vương Mạnh Bân đứng ở phía sau bọn họ, trên lưng có một đôi cánh trải rộng hồ quang màu bạc, cầm trên tay một cây tam xoa kích, tràn ngập năm loại hồ quang màu sắc khác nhau.

Hắn lợi dụng lôi độn thuật áp sát, bằng vào Ngũ Lôi Kích cùng thần thông của mình, chém giết hai tên tu sĩ Luyện Hư sơ kỳ, cũng phá đi pháp tướng của Địch Diễm.

Tam xoa kích trong tay Vương Mạnh Bân hướng về Địch Diễm nhẹ nhàng vung lên, tiếng sấm sét nổ vang, một lưỡi đao sét năm màu dài hơn ngàn trượng quét ra, bổ lên tấm khiên màu đỏ.

Ầm ầm ầm, lôi quang năm màu chói mắt bao phủ Địch Diễm.

Lúc này, người Tử Điêu nhất tộc cũng phản ứng lại.

Hai hư ảnh chồn tía đều phun ra một làn sóng âm màu tím, hai hư ảnh chồn tía khác phân biệt bắn ra hai đạo hào quang màu vàng, hướng thẳng đến Vương Mạnh Bân.

Vương Mạnh Bân sớm có phòng bị, Lôi Bằng Sí vỗ nhẹ, tiếng sấm sét nổ vang, hắn hóa thành một đạo lôi quang màu bạc biến mất.

Bốn đạo hào quang màu vàng đánh trượt, chưa thể thương tổn đến Vương Mạnh Bân.

Trên trời truyền đến tiếng sấm sét, hơn vạn tia sét màu bạc to bằng cối xay khí thế hùng hổ đánh xuống, hướng thẳng đến mười người bọn Địch Diễm.

Đám người Vương Thanh Phong ùn ùn làm phép công kích đám người Địch Diễm, đám người Địch Diễm ùn ùn làm phép ngăn cản, bị ép phân tán ra.

Lôi quang tan đi, Địch Diễm bình yên vô sự, tấm khiên màu đỏ linh quang hơi ảm đạm.

“Trung phẩm thông thiên linh bảo!”

Ánh mắt Địch Diễm trở nên ngưng trọng. Trên tay hắn một món trung phẩm thông thiên linh bảo cũng không có, cũng không phải Tử Điêu nhất tộc không chịu cho, mà là hắn lập công lao, dùng để đổi tài liệu pháp tướng, không có bao nhiêu thiện công dư thừa đổi trung phẩm thông thiên linh bảo.

Hắn không ngờ, tu sĩ Nhân tộc một chỗ cứ điểm này thế mà có trung phẩm thông thiên linh bảo, như thế xem ra, đối phương hẳn là con cháu tinh nhuệ của Vương gia.

Bạn cần đăng nhập để bình luận