Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 1637: Quỷ vật làm loạn

Tiếng gầm rú vang lên liên tiếp, toàn bộ phi kiếm màu xanh bị kình thiên cự nhận đánh tan. Hư không phát ra từng đợt “Ong ong” trầm đục.

Vương Thanh Sơn biến sắc, pháp lực mênh mông điên cuồng ùa vào Thanh Ly kiếm. Thanh quang chợt loé, một đạo kiếm quang dài hơn một trượng chợt hiện lên, bổ về phía hư không trên đỉnh đầu.

Hư không vặn vẹo một trận, tựa như bị xé rách. Một đạo kiếm quang màu xanh dài hơn trăm trượng chợt xuất hiện, chém về phía kình thiên cự nhận.

Khanh!

Một tiếng trầm nặng, kiếm quang màu xanh và cự nhận màu đỏ va chạm vào nhau, hai sắc xanh hồng giao kích cùng một chỗ.

Rất nhanh, thanh quang tán loạn mở ra, một lần nữa bị cự nhận màu đỏ chém thành hai nửa. Hình thể cự nhận màu đỏ nhỏ lại hơn phân nửa, tiếp tục chém xuống.

Sắc mặt Vương Thanh Sơn đại biến, Thanh Ly kiếm trên tay bổ tới kình thiên cự nhận. Đồng thời quanh thân hắn sáng lên một đạo kim quang. Một đạo ánh sáng vàng kim xuất hiện bên ngoài thân, bảo vệ toàn thân hắn.

Đinh!

Vương Thanh Sơn chỉ cảm thấy có một cỗ cự lực đang đánh úp lại, giống như có một toà đại sơn vô hình đè lê người vậy.

Sắc mặt hắn lạnh lùng, Thanh Ly kiếm trong tay nở rộ ra thanh quang làm đau đớn màng tai. Tiếng kiếm quang vang lớn, kình thiên cự nhân bạo liệt mở ra, biến thành nhiều điểm hồng quang biến mất không thấy.

Vương Thanh Sơn liếc mắt nhìn Thanh Ly kiếm. Phát hiện mặt ngoài Thanh Ly kiếm có một lỗ hổng lớn bằng móng tay.

Mấy chục năm không gặp, thực lực Chu Vân Tiêu đề cao hơn rất nhiều. Vương Thanh Sơn có chút dịch không lại.

“Ồ, phi kiếm trên tay ngươi hẳn không phải dùng tài liệu thông thường để luyện chế! Lại có thể không gãy.”

Chu Vân Tiêu có chút kinh ngạc. Hắn chạy đến Truỵ tiên động, có được một ít Hoả cương thạch. Hoả cương thạch là một loại tài liệu luyện khí đặc thù. Nằm dưới núi lửa hơn năm ngàn năm, mới có khả năng xuất hiện mấy khối Hoả cương thạch. Đây là tài liệu luyện khí đặc thù được thiên địa dưỡng dục ra.

Phi kiếm của Vương Thanh Sơn chỉ dừng Lưu ly trúc luyện chế thành. Lưu Ly trúc trồng ở Thanh Liên đỉnh nhiều năm, hơn xa những Lưu ly trúc ngàn năm khác.

Nhìn thấy Thanh Ly kiếm bị hao tổn, Vương Thanh Sơn rất ngạc nhiên, cũng có chút đau lòng. Loại tình huống này vẫn là lần đầu tiên hắn gặp.

“Bản mạng phi kiếm của ta luyện vào không ít tài liệu quý hiếm. Chu đạo hữu, mấy chục năm không gặp, thực lực của ngươi tăng lên thật nhanh!”

Vương Thanh Sơn cười nói, bên trong cường giả tự nhiên có cường giả hơn. Nếu Chu Vân Tiêu bất phân thắng bại với hắn, Vương Thanh Sơn cũng cảm thấy không thú vị.

Hiện tại Chu Vân Tiêu mạnh hơn so với Vương Thanh Sơn. Nếu đấu sinh tử, khó mà phân định thắng thua. Nhưng trận so tài này khơi đậy ý chí chiến đấu của Vương Thanh Sơn.

“Lúc trước ta đi Truỵ tiên động một chuyến, có được một ít tài liệu luyện khí. Sau khi luyện nhập vào đao khí, uy lực tăng lên không ít. Tu vi của ngươi thấp hơn so với của ta, lại có thể ngăn một kích này. Lần tỷ thí này xem như ta thua. Lần gặp mặt tiếp theo hẳn là Nguyên Anh kỳ, hy vọng đến lúc đó ngươi cũng đã tiến vào Nguyên Anh. Nguyên Anh kỳ tiến cấp không dễ dàng. Đến lúc đó, tu vi của chúng ta giống nhau, có thể giao đấu công bình để phân thắng bại.”

Chu Vân Tiêu có chút cuồng nhiệt nói. Dựa theo hiệp định, hắn bại bởi Vương Trường Sinh. Nhưng trên thực tế, Vương Thanh Sơn cũng ăn không ít mệt.

Hắn và Vương Thanh Sơn nhiều lần luận bàn, lúc trước không chiếm được một chút tiện nghi nào. Lần này có thể khiến Vương Thanh Sơn ăn một chút mệt, sự tự tin của Chu Vân Tiêu tăng lên nhiều. Chờ bọn họ tiến vào Nguyên Anh kỳ, hắn nhất dịnh sẽ đánh bại Vương Thanh Sơn.

“Một lời đã định, chờ chúng ta tiến vào Nguyên Anh kỳ, lại hảo hảo đánh một hồi. Nhưng ta không tiện chạy tới tu tiên giới Trung Nguyên, ngươi có thể đến Nam Hải tìm ta luận bàn.”

Vương Thanh Sơn cười nói. Lần này ăn một chút mệt, hắn cũng sẽ không cứ nhận thua như vậy.

Hắn đột nhiên quay đầu nhìn về phía chân trời xa xa. Thần sắc có chút bối rối, vội vàng nói: “Thật có lỗi, Chu đạo hữu. Ta còn có việc trong người, cáo từ trước.”

Dưới chân Vương Thanh Sơn chợt xuất hiện mảng lớn thanh quang, hoá thành một thanh kiếm khí màu xanh dài hơn một trượng. Chở Vương Thanh Sơn phá không mà đi, chớp mắt đã đi hơn trăm trượng, tốc độ tương đối nhanh.

Chu Vân Tiêu hơi sửng sốt. Lần đầu tiên hắn thấy Vương Thanh Sơn có bộ dáng như vậy.

Gần nửa khắc đồng hồ sau, phía chân trời xa xa xuất hiện một đạo độn quang màu đỏ. Không qua bao lâu, độn quang màu đỏ dừng trên không Chu Vân Tiêu.

Hồng quang chợt loé, hiện ra bóng dáng một cô gái quần đỏ có dáng người kiều diễm. Cô gái quần đỏ có ngũ quan tinh xảo, trong mắt có vài phần anh khí. Trên tay cô gái cầm một cây trườn biện hồng quang lập loè, dưới chân là một thải ngọc toa màu đỏ.

Đỗ Hoả Vũ, một trong Thập bát kiệt của Đại Yến vương triều, đứng hàng thứ mười. Đỗ gia là hoàng thân quốc thích, dựa theo bối phận, Đỗ Hoả Vũ là biểu cô của Chu Vân Tiêu.

“Biểu cô, sao ngài lại đến đây?”

Chu Vân Tiêu cúi người thi lễ với Đỗ Hoả Vũ, khách khí hỏi.

“Vương Thanh Sơn đâu! Hắn chạy đi nơi nào rồi? Vừa rồi hắn ở đây phải không?”

Hỗ Hoả Vũ mở miệng hỏi. Một lần ngẫu nhiên, nàng nghe nói đến chuyện tích của Vương Thanh Sơn, đối với Vương Thanh Sơn có nồng đậm hứng thú. Vương Thanh Sơn đến Kinh đô du lịch, Đỗ Hoả Vũ chủ động tìm Vương Thanh Sơn. Bám riết không thôi để Vương Thanh Sơn luận bàn với nàng một trận.

Hai người tải qua một trận kịch chiến, Đỗ Hoả Vũ bại bởi Vương Thanh Sơn. Sau khi thua trận tỷ thí, Đỗ Hoả Vũ vẫn không chịu thua, không ngừng tìm kiếm Vương Thanh Sơn luận bàn. Vương Thanh Sơn cũng không muốn dây dưa cùng nàng, trong đêm rời khỏi Kinh đô.

Bạn cần đăng nhập để bình luận