Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 1719: Hoàng Phú Quý kết anh (2)

Sau một chén trà nhỏ thời gian, Vương Trường Sinh và Uông Như Yên xuất hiện trước cửa một sân viện rất khác biệt. Vương Trường Sinh ném ra một tấm truyền âm phù. Không qua bao lâu, cửa viện mở ra, một người nam trung niên vóc dáng béo lùn đi ra.

Vương Trường Sinh và Uông Như Yên thu liễm khí tức, người nam trung niên vẫn chưa phát hiện tu vi chân thực của bọn họ.

“Chúng ta được Vương Minh Nhân đạo hữu giới thiệu đến đây, không biết có còn hàng không?”

“Còn một con, đi theo ta!”

Người nam trung niên dẫn Vương Trường Sinh và Uông Như Yên vào trong sân viện. Sân không lớn, có một cái lồng thiết màu đen, bên ngoài lồng thiết phù văn chớp động. Một con cự tượng màu vàng dựa vào bên trong lồng thiết. Cự tượng màu vàng toàn thân chi chít vết thương, hiển nhiên từng bị ngược đãi.

Đồ vật chợ đen bán ra có đủ chủng loại, linh thú cũng có. Bàn về tài nguyên yêu thú, Bắc Cương so ra kém hơn Đông Hoang và Nam Hải. Con linh thú bậc ba này hiển nhiên không phải linh thú bậc ba tầm thường. Hẳn là linh thú do môn phái tu tiên hay gia tộc tu tiên nuôi dưỡng, chủ nhân hẳn là đã chết.

“Con Đạp vân tượng này tinh thông pháp thuật thuộc tính thổ, da thô thịt dày, một thân cự lực. Tuy là bậc ba trung phẩm, nhưng thực lực không kém bậc ba thượng phẩm bao nhiêu. Xem các ngươi là người Vương đạo hữu giới thiệu, bảy mươi vạn, thế nào?”

Người nam trung niên nâng lên tay phải ra dấu, trầm giọng nói.

Một con khôi lỗi thú bậc ba hạ phẩm ít nhất cũng phải bảy mươi vạn. Con Đạp vân tượng bậc ba trung phẩm này nếu bán ở hội đấu giá, giá cả tuyệt đối không dưới năm mươi vạn. Nhưng lai lịch bất chính, giá đương nhiên sẽ không cao.

Giá linh thú và cấp bậc nhất định có quan hệ, nhưng không có nghĩa toàn bộ linh thú bậc ba đều có thể bán nhiều linh thạch như vậy.

Vương Trường Sinh cò kè mặc cả, lấy giá sáu mươi vạn mua con Đạp vân tượng này. Năm mươi lăm vạn linh thạch cũng chưa chắc có thê rnuooi dưỡng ra được một Kim Đan tu sĩ. Lấy để mua một linh thú bậc ba trung phẩm, cũng không thua thiệt.

Trở lại chỗ ở, Vương Trường Sinh đưa Đạp vân tượng cho Vương Thanh Linh. Vương Thanh Linh nhìn thấy Đạp vân tượng vết thương đầy người, nhướng mày.

“Cửu thúc, nếu muốn dưỡng tốt thân thể nó, cần một đoạn thời gian nhất định. Nửa năm quá ngắn, nhưng lấy để sử dụng thì không có vấn đề gì.”

Vương Trường Sinh gật gật đầu, rồi nói: “Có thể sử dụng là được, dù sao cũng không phải nuôi dưỡng từ nhỏ. Tính toán lộ trình một chút, hiện tại chúng ta nên xuất phát rồi. Trước khi Đại hội giám bảo diễn ra phải tới kịp Hắc nha cốc, chuẩn bị nhiều một chút.”

Buổi sáng ngày thứ hai, bốn người bọn họ rời khỏi Hoả Nha phường thị.

Ra khỏi phường thị, Vương Trường Sinh lấy ra một phi chu màu đen, chở bọn họ bay về hướng trời cao.

Tu tiên giới Bắc Cương có hoàn cảnh tương đối đặc thù, dư thừa hoả linh khí. Thậm chí còn có không ít núi lửa đang hoạt động, lúc nào cũng có thể phun trào. Vương Trường Sinh khống chế phi chu màu đen bay lên trời cao, sợ bị nham thạch phun trào trúng.

Hai tháng sau, bọn họ xuất hiện trên không một mảng sơn mạch sắc vàng ròng. Sơn mạch được tạo thành từ mấy trăm ngọn núi lớn nhỏ không đồng nhất. Từ trên cao nhìn xuống, lọt vào trong tầm mắt là một mảng vầng óng ánh.

Nơi này linh khí mỏng, ít vết chân người. Vương Trường Sinh cũng không có ý định ở lâu, bấm niệm pháp quyết. Phi chu màu đen hào quang đại trướng, đẩy nhanh tốc độ.

Đúng lúc này, bầu trời vốn dĩ quang đãng bỗng kéo tới mây đen dày đặc, cuồng phong gào thét, điện thiểm lôi minh.

Đủ mọi màu sắc quang điểm giống như trời đầy sao, hiện trên trên trời cao.

“Lôi kiếp Nguyên Anh? Có người đánh sâu vào Nguyên Anh kỳ ở đây?”

Vương Trường Sinh có chút kinh ngạc. Nơi này linh khí dư thừa thì không nói, ở nơi này đánh sâu vào Nguyên Anh kỳ rất không sáng suốt. Tám chín phần mười là tán tu, cũng chỉ có tán tu mới đánh sâu vào Nguyên Anh kỳ ở đây.

“Nếu có người đánh sâu vào Nguyên Anh kỳ, chúng ta vẫn không nên quấy rầy hắn! Chờ xem vậy.”

Uông Như Yên đề nghị. Bọn họ nghênh ngang bay qua, sẽ ảnh hưởng tới độ kiếp của đối phương.

Vương Trường Sinh bấm niệm pháp quyết, chi chu màu đen đáp xuống trên một toà núi cao.

Thần sắc Vương Thu Minh và Vương Thanh Linh có chút kích động. Có thể tận mắt thấy Kim Đan tu sĩ đánh sâu vào Nguyên Anh kỳ, loại cơ hội này cũng không nhiều.

Không qua bao lâu, cùng với một tiếng gầm rú đinh tai nhức óc, một đạo tia chớp thô to màu bạc hạ xuống, bổ xuống một toà núi.

Bốn người Vương Trường Sinh đứng trên đỉnh núi, nhìn về phía lôi vân trên trời cao.

Từng đạo tia chớp màu bạc thô to đánh xuống, điện thiểm lôi minh, cuồng phong dậy lên bốn phía, giống như tận thế vậy.

Vương Trường Sinh và Uông Như Yên thấy một màn như vậy, trên mặt không khỏi lộ ra vẻ mặt khiếp sợ. Lôi kiếp còn chưa phải thứ đáng sợ nhất, tâm ma mới đáng sợ. Có kết anh linh vật cũng chưa chắc có thể chống đỡ được.

Thời gian một chén trà nhỏ qua đi, lôi quang dần tản mác, bầu trời khôi phục trong xanh.

Một đạo hoàng quang bay lên từ dưới mặt đất, bay về hướng bốn người Vương Trường Sinh. Không qua bao lâu, hoàng quang dừng trên một đồi đất thấp bé. Hoàng quang là một người nam áo vàng mặt rỗ, chính là Hoàng Phú Quý.

Vốn dĩ Hoàng Phú Quý có thương lượng với Tam diễm cung Tống Tịch, nếu tương lai hắn kết anh, có thể mượn dùng linh địa của Tam diễm cung. Nhưng thời điểm Hoàng Phú Quý kết anh, Tống Tịch lại không có mặt. Hắn chỉ quen biết Tống Tịch, nếu Tống Tịch không ở. Dù Tam diễm cung có cho hắn mượn linh địa để sử dụng, hắn cũng không dám dùng. Hắn không tin được những người khác.

Hoàng Phú Quý làm việc gì cũng thích để lại đường lui, kết anh cũng không ngoại lệ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận