Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 2044: Song hỷ lâm môn (1)

Thải Liên tiên tử như có chút suy nghĩ gật gật đầu, đúng lúc này, chợt cuồng phong gào thét, trên không chợt toát ra nhiều đốm linh quang, đủ mọi màu sắc, rực rỡ vô cùng, hư không phạm vi trăm dặm tràn ngập lượng lớn linh quang năm màu.

“Đây là dị tượng kết anh, có người trùng kích Nguyên Anh kỳ!”

Thải Liên tiên tử thất thanh nói. Phải biết rằng, Vương Thanh Sơn tiến vào Nguyên Anh kỳ chỉ hơn trăm năm thời gian, Vương gia lại có tộc nhân trùng kích Nguyên Anh kỳ. Nàng càng thêm khẳng định, Vương gia là người có đại khí vận, năng lực càng lớn, trách nhiệm càng lớn, khí vận càng mạnh, trách nhiệm cũng càng nặng.

Tứ Quý kiếm tôn kết anh cũng từng dẫn phát dị tượng, Đông Hoang chém yêu, Nam Hải trừ ma, ở các nơi của Đông Ly giới đều để lại truyền thuyết, Thái Nhất tiên môn cũng mượn cơ hội này đặt địa vị đứng đầu bảy đại tiên môn Đông Hoang, không có thế lực khác có thể lay động địa vị Thái Nhất tiên môn ở Đông Hoang.

“Thải Liên tiên tử, ta thấy ngươi tạm thời đừng rời khỏi Thanh Liên đảo, ở thêm một đoạn thời gian như thế nào?”

Vương Thanh Sơn thành khẩn nói, hắn đã giữ lại Thải Liên tiên tử mấy lần, nếu là có tộc nhân tiến vào Nguyên Anh kỳ, có thể mượn cơ hội này, mời Thải Liên tiên tử ở lại thêm một đoạn thời gian.

“Được rồi! Vậy thì quấy rầy rồi.”

Thải Liên tiên tử hơi do dự, đáp ứng.

Một tòa lầu các màu đen, Diệp Hải Đường ngồi xếp bằng ở trên bồ đoàn, đôi mắt khép hờ, bên cạnh có một lư hương màu xanh nhạt, cắm nửa cây Tam Nguyên Định Linh Hương.

Nàng đang trùng kích Nguyên Anh kỳ, độ tâm ma.

...

Một hải vực mênh mông vô bờ, mấy chục người tu tiên vây quanh Diệp Hải Đường, mắt bọn họ lộ ra hung quang, vẻ mặt đầy sát khí.

“Diệp Hải Đường, ngươi dung túng quỷ vật hành hung, giết hại lượng lớn tu sĩ, còn không mau chút đền tội?”

“Không sai, vì tu luyện công pháp, ngay cả thân tộc của ngươi cũng giết, toàn bộ Thanh Liên đảo không một người sống, mất sạch nhân tính, trên đời này không chứa nổi ngươi.”

“Các vị đạo hữu cùng nhau ra tay, giết nữ ma đầu này, không thể để ả làm hại nhân gian.”

...

Diệp Hải Đường vẻ mặt lạnh lùng, Triệu Mị Nhi đứng ở bên cạnh thân thể của nàng.

“Hừ, các ngươi muốn chết, Diệp đạo hữu, chúng ta cùng nhau liên thủ, diệt bọn hắn, dùng tinh hồn bọn họ luyện chế một món trọng bảo, thiên hạ to lớn, chạy đi đâu không được?”

Giọng điệu Triệu Mị Nhi tràn ngập dụ hoặc.

Diệp Hải Đường nhíu lông mày lá liễu, giọng điệu lạnh nhạt nói: “Không thể không nói, một lần này ngươi đóng giả rất giống, ta cũng thiếu chút nữa bị ngươi lừa, nhưng ngươi đã tính sai một điểm, đó là bác trai cùng bác gái sẽ không ra tay đối với ta, cho dù là người khác bức bách bọn họ, ta cũng tin tưởng bọn họ sẽ không giết ta.”

Một cửa ải tâm ma kiếp này, thân phận của Triệu Mị Nhi bại lộ, mười đại tông môn Nam Hải cùng nhau gây áp lực cho Vương Trường Sinh cùng Uông Như Yên, để Vương Trường Sinh và Uông Như Yên giết Diệp Hải Đường, Triệu Mị Nhi giành trước xuống tay, diệt tu sĩ Thanh Liên đảo, Diệp Hải Đường trở thành kẻ địch chung của Nam Hải tu tiên giới.

Tâm ma là muốn để Diệp Hải Đường trầm luân ở bên trong giết chóc, nhưng Diệp Hải Đường căn bản chưa trúng kế.

Cho dù thân phận của Triệu Mị Nhi bại lộ, Diệp Hải Đường và Triệu Mị Nhi cùng lắm thì rời khỏi Vương gia, Vương Trường Sinh cùng Uông Như Yên không đến mức sẽ hạ sát thủ, ai cũng có khả năng hại Diệp Hải Đường, Vương Trường Sinh và Uông Như Yên tuyệt đối sẽ không, Diệp Hải Đường tin tưởng vững chắc không nghi ngờ.

“Lòng người cách cái bụng, ngươi làm sao dám cam đoan bọn họ sẽ không hạ độc thủ đối với ngươi? Ta thấy ngươi là váng đầu rồi, chờ ta giết những người này, lại chậm rãi nói với ngươi.”

Triệu Mị Nhi cười lạnh nói, vẻ mặt đầy sát khí.

Diệp Hải Đường khẽ hừ một tiếng, roi xương trong tay hung hăng quật ở trên người Triệu Mị Nhi, Triệu Mị Nhi phát ra một tiếng kêu thảm thiết, hóa thành nhiều đốm linh quang biến mất.

Triệu Mị Nhi vẫn luôn cổ động Diệp Hải Đường là địch với toàn bộ tu sĩ, rõ ràng là tâm ma biến thành.

Sau khi Triệu Mị Nhi biến mất, tu sĩ khác cũng lục tục biến mất.

Diệp Hải Đường chỉ cảm thấy trước mắt hoa lên, chợt xuất hiện ở chỗ ở, một tiếng sét đinh tai nhức óc vang lên, một linh khí tinh thuần từ trên trời giáng xuống, điên cuồng ùa vào trong cơ thể Diệp Hải Đường.

Diệp Hải Đường bắt pháp quyết, quanh thân nở rộ hào quang màu đen, thân thể mềm mại nhanh chóng bành trướng lên.

Ở chỗ đan điền của nàng, một viên nội đan màu đen to bằng quả trứng nhanh chóng xoay tròn, linh khí tinh thuần ùa vào trong nội đan màu đen, thể tích nội đan màu đen không ngừng phình to.

Một khắc đồng hồ sau, nội đan màu đen có kích cỡ quả dưa hấu, mặt ngoài trải rộng vết nứt.

“Rắc” một tiếng, nội đan màu đen vỡ vụn ra, một đứa trẻ con nhỏ tí diện mạo giống Diệp Hải Đường như đúc xuất hiện ở chỗ đan điền Diệp Hải Đường.

Toái đan thành anh, Diệp Hải Đường vượt qua lôi kiếp, chính là tu sĩ Nguyên Anh chân chính.

Ầm ầm ầm!

Sau một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, Diệp Hải Đường lấy ra một tấm trận bàn màu đen sì, đánh vào từng đạo pháp quyết, ánh mắt kiên định.

...

Thanh Liên phong, cửa mật thất nào đó chợt mở ra, Uông Như Yên đi ra, nở nụ cười.

Nàng khổ tu mấy chục năm, thuận lợi tiến vào Nguyên Anh trung kỳ, Vương Trường Sinh có thiên địa linh thủy phụ trợ, so với nàng sớm mấy chục năm tiến vào Nguyên Anh trung kỳ.

Uông Như Yên đi ra chỗ ở, nàng tựa như phát hiện cái gì, nhìn về phía bầu trời.

Bạn cần đăng nhập để bình luận