Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 4736: Tu sĩ Hợp Thể chi viện (2)

Vương Mưu Sâm là tộc nhân trung tâm của Vương gia, ba người bọn Vương Mạnh Sơn chưa chắc có thể cuốn lấy Vương Mưu Sâm, Vương Dương Thắng và Lưu Ngọc Sương đã bị thương nặng, ba người Vương Mạnh Sơn giải quyết bọn họ không phải vấn đề.

Nàng bấm pháp quyết, mây sét trên trời kịch liệt quay cuồng, đánh xuống một cột sét màu bạc thô to, hướng thẳng đến Vương Mưu Sâm.

Vương Mưu Sâm bấm pháp quyết, mặt đất dưới chân chui ra những sợi dây leo màu xanh nhạt, bện thành một cái ô báu màu xanh, che ở trước người.

Lưu Diêu làm phép công kích Vương Mưu Sâm, Vương Mưu Sâm ứng phó tự nhiên, còn có thể phản kích. Hai người kịch liệt chiến đấu với nhau, ba người bọn Vương Mạnh Sơn thì đuổi bắt Vương gia cùng Lưu Ngọc Sương.

Một lát sau, một đợt tiếng rồng gầm trong vắt vang dội từ nơi xa truyền đến, Lưu Diêu cũng không nghĩ nhiều, Vương gia chăn nuôi giao long không phải bí mật gì, một ít con cháu Vương gia dùng giao long làm linh thú.

---

Trong Cửu Kiếm Tháp, ba người bọn Dương Hạo đứng ở một tòa đại điện rộng rãi sáng ngời, bọn họ nhíu mày.

Nơi này có hạn chế nhất định đối với thần thức, bọn họ không thể tra xét tình huống tầng trên cùng tầng dưới, không thể phán đoán truyền thừa của Cửu Kiếm Chân Quân ở đỉnh hay đáy của Cửu Kiếm Tháp, thế này phiền toái rồi.

“Ta xuống phía dưới tra xét, các ngươi hướng lên trên tra xét, cẩn thận một chút, đừng sơ ý, phát hiện tu sĩ Vương gia, giết không tha.” Dương Hạo phân phó, mặt đầy sát khí.

“Vâng, Dương sư huynh.”

Tô Thanh Hành và Liễu Truyền Đình trăm miệng một lời đáp ứng, đi về phía đỉnh tháp, Dương Hạo thì đi về phía đáy tháp.

---

Băng Vân cốc, một chỗ phân đà của Lãnh Diễm phái, có linh mạch bậc bảy.

Trong thung lũng có lượng lớn kiến trúc, có thể nhìn thấy không ít đệ tử Lãnh Diễm phái đi lại.

Một tòa trang viên diện tích cực lớn, một cô bé áo trắng ngũ quan tinh xảo ngồi ở trong đình đá màu trắng, đôi mắt đen sì, da thịt trắng như tuyết, để búi tóc Phi Tiên, giống như búp bê sứ, Thiên Tuyết mỗ mỗ, nàng đã tiến vào Hợp Thể kỳ.

Lúc chủng tộc đại chiến chính sự bùng nổ, nàng vừa tiến vào Hợp Thể kỳ, chưa tham chiến, chờ nàng củng cố tu vi, chiến sự đã kết thúc, cũng liền không cần lên chiến trường.

Thiên Tuyết mỗ mỗ phụ trách tọa trấn Băng Vân cốc, bình thường không có việc gì lớn.

Một ông lão áo bào trắng mặt trắng không râu đang hướng Thiên Tuyết mỗ mỗ báo cáo tình huống, vẻ mặt sốt ruột.

“Truyền thừa của Cửu Kiếm Chân Quân? Đi, lập tức triệu tập nhân thủ, theo ta đi Thanh Hồng sơn mạch!”

Thiên Tuyết mỗ mỗ phân phó. Nàng mang theo một đám đệ tử Lãnh Diễm phái, rời khỏi Băng Vân cốc.

---

Hồng Mai sơn mạch kéo dài trăm vạn dặm, có một cái linh mạch bậc sáu, linh khí dư thừa, sinh tồn không ít yêu thú, nơi này ban đầu là địa bàn Tích tộc, sau khi tiêu diệt Tích tộc, ở dưới sự tranh thủ của Vương gia, Hồng Mai sơn mạch cắt cho Lam gia.

Góc tây bắc Hồng Mai sơn mạch, một thung lũng ba mặt là núi, ngoài thung lũng dựng một tấm bia đá màu bạc cao hơn mười trượng, bên trên viết ba chữ to màu vàng “Hồng Mai cốc”.

Hồng Mai cốc là phường thị Lam gia mở, cũng là một trong các tiết điểm mạng lưới vận chuyển của Vương gia, dựa vào tài nguyên yêu thú của Hồng Mai sơn mạch, không ít tu sĩ bị hấp dẫn đến Hồng Mai sơn mạch săn giết yêu thú.

Trên đường dòng người như dệt cửi, cực kỳ náo nhiệt.

Một tòa tiểu viện ngói xanh yên tĩnh, Vương Nhất Đao cùng Đỗ Tuyết Dao ngồi ở trong một đình đá màu xanh, Đỗ Tuyết Dao sắc mặt hơi tái nhợt, một bộ dáng có thương tích trong người.

Nàng và tộc nhân đi hái linh quả nào đó, bị yêu thú trông coi linh quả đả thương, tạm thời ở Hồng Mai cốc điều dưỡng, Vương Nhất Đao không biết như thế nào thu được tin tức, chạy tới thăm nàng, điều này làm nàng rất cảm động.

“Tốt hơn chút nào chưa?” Vương Nhất Đao mở miệng hỏi.

“Tốt hơn nhiều rồi, tu dưỡng một đoạn thời gian nữa liền khỏi hẳn.” Đỗ Tuyết Dao cười tươi như hoa.

Vương Nhất Đao từ trong lòng lấy ra một tấm pháp bàn đưa tin lóe ra hào quang màu xanh, đánh vào một pháp quyết, một thanh âm nam tử lo lắng vang lên: “Nhất Đao lão tổ, việc lớn không ổn rồi, tộc nhân của chúng ta cùng Lãnh Diễm phái ở Thanh Hồng sơn mạch đánh nhau, đám người Điển Long lão tổ đã bị hại, thỉnh cầu trợ giúp.”

“Ta lập tức đi qua.” Vương Nhất Đao trầm giọng nói, thu hồi pháp bàn đưa tin, đứng dậy đi ra ngoài.

Hắn đi vài bước, ngừng lại, quay đầu nhìn về phía Đỗ Tuyết Dao, dặn dò: “Chờ ta trở lại.”

“Được!” Đỗ Tuyết Dao đáp ứng, nghiêm túc gật gật đầu.

Vương Nhất Đao đáp lại một tiếng, xoay người đi ra ngoài.

“Nhất định phải bình an trở về, ta chờ ngươi.” Đỗ Tuyết Dao hướng về phía bóng lưng Vương Nhất Đao, hô to. Vương Nhất Đao đầu cũng không quay lại đi ra ngoài, rời khỏi phường thị.

...

Thương Viên sơn mạch, gian mật thất nào đó.

Vương Thanh Thành ngồi xếp bằng ở trên một tấm bồ đoàn màu vàng, đôi mắt khép hờ, sắc mặt hồng hào. Hắn tiến vào Hợp Thể kỳ đã mấy chục năm, vẫn luôn ở lại Thương Viên sơn mạch, một là tu luyện, hai là hộ pháp cho Vương Ngọc Lam, để nàng an tâm trùng kích Luyện Hư kỳ.

Một lá bùa truyền âm bay tiến vào, Vương Thanh Thành tựa như có điều phát hiện, màu vàng quầng sáng ngoài thân tan đi, mở đôi mắt, hai mắt mơ hồ bắn ra một mảng tinh quang.

Bạn cần đăng nhập để bình luận