Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 1982: Phi Tiên khư mở ra (1)

Công Tôn Ưởng quay đầu nhìn về phía một thanh niên áo sam xanh diện mạo hiên ngang, vẻ mặt ôn hoà nói: “Triệu sư điệt, còn không mau bái kiến Thái Hạo Chân Nhân.”

Thanh niên áo sam xanh bước nhanh đi lên phía trước, cúi người hành lễ với Vương Trường Sinh, nói: “Vãn bối Triệu Địa, bái kiến Vương tiền bối.”

Vương Trường Sinh đánh giá cao thấp Triệu Địa một lần, cười khen: “Không sai, Thanh Linh rất thích khu trùng ngự thú, ngày khác các ngươi làm quen một chút, tiến vào Phi Tiên khư tầm bảo, các ngươi nói không chừng có thể chiếu ứng lẫn nhau.”

Thêm mấy minh hữu, tỷ lệ sống sót cao hơn.

“Vãn bối đã sớm muốn kết bạn Bách Linh tiên tử, đáng tiếc chưa có cơ hội, một lần này khẳng định không thể bỏ lỡ.”

Triệu Địa giọng điệu thành khẩn, bộ dáng nho nhã lễ độ.

Một tràng tiếng thú rống chợt từ trên người Công Tôn Ưởng vang lên, Công Tôn Ưởng nhíu mày, lấy ra một tấm pháp bàn màu xanh, đánh vào một pháp quyết, nói với Vương Trường Sinh: “Vương đạo hữu, chúng ta còn có việc trong người, cáo từ trước, trước khi Phi Tiên khư mở ra, chúng ta có thể tụ tập chút, để cho tiểu bối kết bạn một phen.”

Vương Trường Sinh gật đầu nói: “Không có vấn đề, Công Tôn đạo hữu, Hải tiên tử, đi thong thả.”

Con quạ màu vàng dang đôi cánh, chở đám người Công Tôn Ưởng bay về phía bầu trời, rất nhanh đã không còn bóng dáng.

Ầm ầm ầm!

Một tràng tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, mặt biển một lần nữa nổ tung, một con cá da trơn màu vàng dài ba trượng nổi lên mặt biển, bụng có một lỗ máu to bằng nắm tay, phụ cận lỗ máu cháy đen, bốc ra một luồng khí nóng.

Lân Quy ở đáy biển săn giết yêu thú bậc ba khác, nó phóng ra Thủy Cương Thần Lôi uy lực thật lớn, yêu thú bậc ba không chịu được mấy lần, nó còn tinh thông thủy độn thuật, yêu thú bậc ba muốn vây công nó, cũng không chạm được vào nó.

Hoàng hôn, ánh nắng chiều chiếu trên mặt biển, nhuộm mặt biển thành màu vàng tươi, Lân Quy nổi trên mặt biển, Vương Trường Sinh đứng ở trên lưng nó, nó chở Vương Trường Sinh di động hướng tới Thanh Ngư đảo.

Về tới Thanh Ngư đảo, Vương Trường Sinh bảo Lân Quy chơi đùa ở trong hồ nước, hắn trở về phòng ngồi thiền điều tức.

Bảy ngày sau, Lý Thụy phát cho hắn một lá bùa truyền âm, bảo hắn dẫn theo tộc nhân tiến vào Phi Tiên khư chạy tới phòng nghị sự.

Vương Trường Sinh dẫn theo năm người bọn Vương Thanh Thiến tới phòng nghị sự, Lý Thụy và Nam Cung Phù chờ đã lâu.

Diệp Vũ Vi với Lưu Tân Triều đều có mặt, bọn họ đều dẫn theo ba hậu bối Kết Đan kỳ, trừ bọn họ, còn có mười tu sĩ Kết Đan của Vạn Kiếm môn.

“Lý đạo hữu, Thanh Lý đảo Trương gia không có danh ngạch sao?”

Vương Trường Sinh có chút tò mò hỏi. Trương Vô Trần mấy năm nay nổi bật không ai bằng, bỏ không ít sức cho Vạn Kiếm môn, Vạn Kiếm môn không nên không cho mấy danh ngạch.

“Đương nhiên là có, ta đã phái người thông báo Trương tiên tử, bọn họ hôm qua mới chạy tới Thanh Ngư đảo.”

“Làm phiền Vương đạo hữu quan tâm rồi, Phi Tiên khư mở ra, được Vạn Kiếm môn để mắt, Trương gia chúng ta cũng có danh ngạch.”

Tiếng Trương Vô Trần chợt vang lên, vừa dứt lời, Trương Vô Trần mặc cung trang màu trắng đi đến, ở phía sau nàng, bốn tu sĩ Kết Đan đi theo, tu vi cao nhất là Trương Hoành Quang, Kết Đan tầng tám.

Khiến Vương Trường Sinh cảm thấy bất ngờ là, Trương Hoành Vũ vị linh thể giả này cũng có mặt. Tính đến nay, hắn cũng không biết Trương Hoành Vũ là linh thể gì, Trương Vô Trần thế mà nỡ phái linh thể giả vào Phi Tiên khư, xem ra nàng rất coi trọng chuyến đi Phi Tiên khư một lần này.

Nếu là Vương gia có một người có linh thể, hắn cũng không nỡ phái người mang linh thể tiến vào Phi Tiên khư tầm bảo, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, người mang linh thể kết anh là không có vấn đề, nếu là Trương Hoành Vũ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Trương gia tương lai liền bớt đi một vị tu sĩ Nguyên Anh, thật không biết Trương Vô Trần là nghĩ như thế nào.

Sau khi hàn huyên đơn giản vài câu, Vương Trường Sinh bọn sáu vị tu sĩ Nguyên Anh ngồi xuống, tu sĩ Kết Đan đứng ở một bên.

“Vương đạo hữu, Lưu đạo hữu, Trương tiên tử, Diệp tiên tử, Phi Tiên khư có bao nhiêu nguy hiểm, các ngươi hẳn là có nghe nói chút, hợp tác lấy bảo vật, tỷ lệ sống sót tương đối cao. Tiền sư điệt, Tần sư điệt, các ngươi còn không mau ra bái kiến bốn vị tiền bối.”

Lý Thụy vừa dứt lời, một thiếu nữ váy lam dáng người cao gầy, thướt tha cùng một thanh niên áo đỏ ngũ quan anh tuấn, dáng người cao ngất tiến lên một bước, khom mình hành lễ với bốn người Vương Trường Sinh, nói: “Vãn bối Tiền Nguyệt (Tần Bân) bái kiến bốn vị tiền bối.”

Tiền Nguyệt Kết Đan tầng chín, Tần Bân Kết Đan tầng tám.

Bọn họ là người dẫn đội của Vạn Kiếm môn lần này, đều là đối tượng Vạn Kiếm môn trọng điểm bồi dưỡng.

“Thanh Thiến, Thanh Linh, các ngươi còn không mau ra bái kiến các vị tiền bối.”

Vương Trường Sinh hô, ba người bọn Trương Vô Trần cũng để vãn bối nhà mình tự giới thiệu.

Người dẫn đội của Diệp gia là Diệp Vân Dung, Kết Đan tầng tám.

Người dẫn đội của Lưu gia là Lưu Quang Nghị, Kết Đan tầng tám, người dẫn đội của Trương gia là Trương Hoành Quang, cũng là Kết Đan tầng tám.

Sáu tu sĩ Nguyên Anh bọn Vương Trường Sinh bắt đầu nói chuyện phiếm, chủ yếu là về Phi Tiên khư, tình huống Lý Thụy hiểu biết cũng không nhiều.

Nói chuyện phiếm một canh giờ, Lý Thụy đứng dậy, nói: “Vương đạo hữu, Trương tiên tử, Diệp tiên tử, Lưu đạo hữu, thời gian cũng tương đối rồi, chúng ta cũng cần xuất phát, đạo hữu khác cũng chờ sốt ruột rồi.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận