Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 3193: Thúc cháu gặp lại (2)

Huyền Thanh phái, Huyền Thanh điện.

Tôn Phong và Triệu Vi Vi đang hướng một thiếu phụ váy đỏ dáng người thướt tha báo cáo, thiếu phụ váy đỏ ngũ quan như vẽ, vẻ mặt lạnh như băng.

Chưởng môn Huyền Thanh phái Tần Ngọc Phượng, Hợp Thể trung kỳ.

“Chưởng môn sư tổ, tình huống sự việc chính là như thế, chúng ta từng thử vài lần, đều lấy thất bại chấm dứt, Lý sư đệ là chết ở Vẫn Tiên đảo, nhưng chúng ta đã phong kín tiết điểm không gian, thanh trừ một đám Huyết Ảnh tộc Hóa Thần kỳ.”

Tôn Phong thật cẩn thận nói. Bọn họ lợi dụng bí thuật truy tung đến Vẫn Tiên đảo, thiếu chút nữa chết ở Vẫn Tiên đảo, nơi đó cấm chế không kém, bọn họ tổ chức nhân thủ, tiến vào Vẫn Tiên đảo tìm kiếm thi thể Lý Mộ Vân, đều lấy thất bại chấm dứt.

Qua mỗi một đoạn thời gian, cấm chế Vẫn Tiên đảo mới sẽ nghênh đón thời kỳ suy yếu, nếu là chờ đợi, ít nhất phải tính bằng trăm năm, bọn họ cũng không muốn nán lại hạ giới mấy trăm năm.

Bọn họ sau khi quét dọn Huyết Ảnh tộc Thiên Hải giới, chạy tới Càn Phong giới, mang Huyết Ảnh tộc ở giới diện đó cũng giết sạch, chẳng qua chưa thể đạt được Tạo Hóa Thần Thủy nữa.

“Bỏ đi, Tạo Hóa Thần Thủy đã tới tay, tính các ngươi lập công, nhưng ta muốn biết, vị tu sĩ Hóa Thần kia Thái Dương Chân Nhân nói đâu! Hắn sao có thể đột nhiên từ chối theo các ngươi tới Huyền Dương giới? Có phải các ngươi ỷ thế hiếp người hay không? Giết hắn rồi?”

Tần Ngọc Phượng mặt lạnh nói, nàng không để ý Vương Thanh Sơn chết sống, nàng kiêng kị là Thái Dương Chân Nhân.

“Không có, đệ tử lấy tâm ma thề, quả thật chưa giết hại người này, chỉ là...”

Tôn Phong ấp a ấp úng, đầu đầy mồ hôi.

“Nói thật ra, nếu không môn quy hầu hạ.”

Tần Ngọc Phượng sắc mặt lạnh lùng.

Tôn Phong liên thanh vâng dạ, chỉ có thể nói thật.

“Hừ, các ngươi chưa giết hắn là được, Thái Dương Chân Nhân nơi đó, ta sẽ đánh tiếng với hắn, các ngươi đi xuống lĩnh thưởng đi!”

Tần Ngọc Phượng phân phó, Tôn Phong đạt được thêm một ít Tạo Hóa Thần Thủy, cái này có lợi đối với Huyền Thanh phái, nàng cũng liền chưa trách phạt.

Tôn Phong cùng Triệu Vi Vi đáp ứng, khom người lui ra.

...

Năm năm thời gian, rất nhanh đã trôi qua.

Mảng hải vực nào đó, một đạo độn quang màu lam nhanh chóng lướt qua bầu trời.

Không qua bao lâu, độn quang màu lam dừng lại, độn quang chợt tắt, chính là Vương Trường Sinh.

Biết được Vương Thanh Sơn đến Huyền Dương giới, sau khi rời khỏi Phiêu Vân đảo, Vương Trường Sinh ngày đêm không ngừng chạy đi Cửu Long đảo, cuối cùng đã trở lại.

Hắn hít sâu một hơi, bay vào Cửu Long đảo, đáp ở Thanh Liên phong.

Năm người Vương Thanh Sơn, Uông Như Yên, Vương Thanh Thành, Tôn Nguyệt Kiều, Đổng Tuyết Ly đang ở trong đình đá uống trà nói chuyện phiếm, biết được Vương Thanh Sơn từ hạ giới phi thăng, đám người Vương Thanh Thành cực kỳ chấn động.

Vài năm thời gian, Vương Thanh Sơn cũng đã dung nhập gia tộc, thân với đám người Vương Thanh Thành thêm không ít.

Một đạo độn quang từ trên trời giáng xuống, đáp ở trước đình đá.

“Thanh Sơn, cháu đến rồi, tốt, tốt, tốt, quá tốt rồi.”

Vương Trường Sinh nhìn thấy Vương Thanh Sơn, cực kỳ vui vẻ, có Vương Thanh Sơn tọa trấn Cửu Long đảo, về sau rời xa nhà liền yên tâm hơn nhiều rồi.

“Cửu thúc, ngài cuối cùng đã trở lại.”

Trên mặt Vương Thanh Sơn tràn đầy ý cười, từ trong nói chuyện phiếm, Vương Thanh Sơn biết Vương Trường Sinh mấy năm nay cũng không dễ dàng, nhiều lần sinh tử, lúc này mới gom góp được lượng lớn tài vật, Vương gia mới có hôm nay.

“Đúng rồi, phu nhân, mau đi bảo khố lấy Trường Thọ Bảo Đan các linh đan diệu dược kéo dài tuổi thọ cho Thanh Sơn dùng, tuổi thọ của nó hẳn là không nhiều nữa.”

Vương Trường Sinh nhớ tới cái gì, thúc giục.

Tính toán thời gian, tuổi thọ Vương Thanh Sơn không nhiều nữa.

“Cửu thúc, cháu vừa tới Cửu Long đảo, cửu thẩm đã bảo đệ muội từ kho gia tộc được lấy linh đan diệu dược kéo dài tuổi thọ cho cháu, tất cả cháu đều ăn vào rồi.”

Trong lòng Vương Thanh Sơn chảy qua một sự ấm áp, mặc kệ Vương Trường Sinh hay Uông Như Yên, bọn họ vẫn luôn nhớ Vương Thanh Sơn, nếu không cũng sẽ không vừa gặp mặt đã bảo hắn dùng linh đan diệu dược kéo dài tuổi thọ.

“Dùng rồi? Vậy thì tốt, vậy thì tốt.”

Vương Trường Sinh thở phào nhẹ nhõm một hơi, gật gật đầu.

“Đúng rồi, phu nhân, trong kho báu gia tộc không có Tẩy Trần Đan nhỉ! Phải mua cho Thanh Sơn một ít Tẩy Trần Đan, giúp nó tẩy đi khí tức hạ giới mới được.”

Vương Trường Sinh nhớ tới cái gì, dặn dò. Bọn người Vương Thanh Thành là sinh ra ở Huyền Dương giới, tự nhiên không có khí tức hạ giới, Vương Trường Sinh và Uông Như Yên đã tẩy đi khí tức hạ giới.

Nếu là Vương Thanh Sơn không dùng Tẩy Trần Đan, hơn mỗi trăm năm phải độ một lần tiểu thiên kiếp.

Vương Thanh Sơn mỉm cười, nói: “Cửu thẩm tự mình chạy đi Tuyết Nhạn phường thị một chuyến, mua cho cháu một lô Tẩy Trần Đan rồi, cũng đủ cháu tẩy đi khí tức hạ giới.”

“Vậy thì tốt. Đúng rồi, Thanh Sơn, tình huống gia tộc thế nào? Nói một chút ta xem.”

Vương Trường Sinh nói xong lời cuối cùng, sắc mặt trở nên ngưng trọng.

Lúc trước rời khỏi Đông Ly giới rất vội vàng, hắn để lại cho gia tộc hậu thủ cùng một khoản tài nguyên tu tiên, nhưng trôi qua nhiều năm như vậy, rất khó nói sẽ xuất hiện chuyện ngoài ý muốn.

Vương Thanh Sơn một năm một mười nói một lần, không có bất cứ điều gì giấu diếm.

Biết được đám người Vương Thanh Thiến, Vương Thu Minh, Vương Thanh Linh trùng kích Hóa Thần thất bại, lục tục tọa hóa, Vương Trường Sinh khẽ thở dài một hơi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận