Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 3378: Vương Anh Kiệt thành thân (1)

Vừa dứt lời, Vương Anh Kiệt từ trong thung lũng đi ra, khí tức của hắn mạnh hơn trước kia không ít, rõ ràng đã bước vào Hóa Thần hậu kỳ.

Tu sĩ ngũ linh căn cần tài nguyên tu tiên tương đối nhiều, Vương Anh Kiệt làm tu sĩ từ hạ giới phi thăng, tự nhiên đạt được không ít tài nguyên tu tiên, chỗ ở của hắn giáp với Vương Thanh Sơn, linh khí dư thừa, nếu không phải như thế, tốc độ tu luyện của hắn cũng sẽ không nhanh như vậy.

“Anh Kiệt, không tệ, tiểu tử ngươi ở hạ giới khắc khổ tu luyện như vậy, đến Huyền Dương giới vẫn khắc khổ như vậy, Thanh Linh nếu dưới suối vàng có biết, khẳng định rất vui vẻ.”

Vương Thanh Sơn lộ vẻ mặt khen ngợi, Vương Anh Kiệt là tộc nhân cố gắng nhất hắn từng gặp, không có ‘một trong những’.

“Lúc ở hạ giới, điều kiện không tốt gì, cháu còn có thể khắc khổ tu luyện, bây giờ đã đến Huyền Dương giới, điều kiện tốt lên, ta nên càng thêm cố gắng tu luyện mới phải, như thế nào có thể bởi vì điều kiện biến tốt lên liền lơi lỏng?”

Vương Anh Kiệt nghiêm túc nói, tu sĩ ngũ linh căn cần tài nguyên tu tiên tương đối nhiều, không cần cân nhắc vấn đề ngũ hành hợp nhất, nhưng cái này không ý nghĩa Vương Anh Kiệt là có thể lơi lỏng tu luyện, ham hưởng lạc.

Bây giờ điều kiện tốt hơn, hắn càng phải cố gắng tu luyện, mỗi khi nhớ tới tu sĩ ngũ linh căn cùng thời đại với hắn đã tọa hóa, Vương Anh Kiệt sẽ càng thêm cố gắng tu luyện, không dám có chút buông lơi.

Thiên đạo thù cần, tư chất không được, vậy ta liền cố gắng gấp bội, tận khả năng rút ngắn lại chênh lệch với người khác, tư chất tốt nữa cũng có giới hạn, chăm chỉ không có giới hạn.

Nghe xong lời này, Vương Thanh Sơn và Vương Thanh Phong dâng lên sự kính trọng, lời này của Vương Anh Kiệt cho bọn họ không ít gợi ý.

Vương Anh Kiệt thân là tu sĩ ngũ linh căn, còn cố gắng như vậy, tư chất bọn họ tốt hơn Vương Anh Kiệt, lại có thể nào buông lỏng việc tu luyện.

“Nói rất hay, nếu tu sĩ ngũ linh căn trong tộc đều có sự giác ngộ này như ngươi thì tốt rồi.”

Một giọng nam tử tràn đầy trung khí chợt vang lên.

Một cầu vồng màu lam từ trên trời giáng xuống, chính là Vương Trường Sinh.

Trên mặt Vương Trường Sinh tràn đầy nụ cười, hắn lợi dụng Minh Hà Chi Thủy cô đọng pháp tướng, đã cô đọng non nửa thân thể, thực lực tăng lên không ít.

“Bái kiến lão tổ tông.”

Vương Anh Kiệt cúi người hành lễ, vẻ mặt cung kính.

“Cửu thúc! Ngài xuất quan rồi!”

Vương Thanh Sơn nhìn thấy Vương Trường Sinh, vui sướng đan xen.

Vương Thanh Phong thành thật gọi một tiếng cha, không nói cái gì nữa.

“Thanh Thành phát bùa truyền âm cho ta, nói cháu chuẩn bị trùng kích Luyện Hư kỳ, cần ta hỗ trợ, ta liền xuất quan.”

Vương Trường Sinh cười nói. Nếu không phải thu được bùa truyền âm của Vương Thanh Thành, hắn còn tính tiếp tục cô đọng pháp tướng, thẳng đến khi dùng hết toàn bộ Minh Hà Chi Thủy.

“Thanh Thành cũng thật là, cố ý phát bùa truyền âm cho cửu thúc, ảnh hưởng cửu thúc tu luyện.”

Vương Thanh Sơn khẽ cười nói, trong lòng chảy qua một dòng nước ấm.

“Cháu muốn trùng kích Luyện Hư, cái này cũng không phải việc nhỏ gì, ta chỉ là đang cô đọng pháp tướng, không có gì ảnh hưởng, giúp cháu xong lại tiếp tục cô đọng pháp tướng là được.”

Vương Trường Sinh không quá bận tâm nói. Ánh mắt hắn đặt ở trên người Vương Anh Kiệt, lật bàn tay phải, một cái ấn ngũ quang lóe lên không ngừng xuất hiện trên tay, đưa cho Vương Anh Kiệt, nói: “Anh Kiệt, đây là Ngũ Hành Ấn ta luyện chế cho cháu, ở phương diện phá giải ngũ hành cấm có hiệu quả rất không tồi, dùng Ngũ Hành Thạch làm tài liệu chính luyện chế thành, bảo vật này rất thích hợp cháu sử dụng, cháu nhận lấy đi!”

“Đa tạ lão tổ tông.”

Vương Anh Kiệt hai tay tiếp nhận Ngũ Hành Ấn, vẻ mặt kích động.

“Thanh Linh tọa hóa rồi, ta hy vọng cháu có thể ở tiên đạo đi được xa hơn. Đúng rồi, Thanh Bạch cũng đã đến Huyền Dương giới, ngày khác có rảnh, cháu đi gặp hắn một lần, hắn mang thi thể Thanh Linh lên rồi.”

Vương Trường Sinh nhẹ nhàng nói, mặt lộ vẻ tiếc nuối.

Vương Thanh Thiến, Vương Thanh Linh, Vương Thu Minh, Vương Thiên Văn, Nghiễm Đông Nhân, Vương Trường Kiệt, Tử Nguyệt tiên tử đều trùng kích Hóa Thần kỳ thất bại, tuổi thọ hao hết tọa hóa.

“Vâng, lão tổ tông.”

Vương Anh Kiệt đáp ứng. Vương Thanh Linh rất chiếu cố hắn, không có Vương Thanh Linh, hắn tiến vào Kim Đan kỳ cũng khó.

Hắn có thể đi tới hôm nay, trừ hắn khắc khổ tu luyện, có quan hệ nhất định với việc hắn là hậu nhân của Vương Thanh Linh, bởi vì một tầng quan hệ này, Vương Trường Sinh, Uông Như Yên, Vương Thanh Sơn đều tương đối chiếu cố hắn.

Ánh mắt Vương Trường Sinh đặt ở trên người Vương Thanh Phong, nói: “Vừa rồi lời Anh Kiệt nói con cũng nghe thấy rồi, theo học hắn nhiều hơn.”

“Vâng, cha, con biết rồi.”

Vương Thanh Phong đáp ứng.

Vương Trường Sinh dặn dò vài câu, dẫn theo Vương Thanh Sơn và Vương Thanh Phong quay về Thanh Liên phong.

Ba người ngồi ở trong một đình đá màu xanh, uống trà nói chuyện phiếm.

Vương Thanh Sơn nói về tình huống của mình mấy năm nay, Vương Trường Sinh nghe được Vương Thanh Sơn tham gia Diệt Ma đại hội, nhíu mày.

“Về sau loại chuyện này cháu đừng tham gia, tính mạng của cháu so với Dưỡng Hồn Mộc mười vạn năm còn quý giá hơn.”

Vương Trường Sinh dùng một loại khẩu khí nghiêm khắc nói, hắn không hy vọng Vương Thanh Sơn gặp chuyện ngoài ý muốn.

Vương Thanh Sơn liên thanh đáp ứng, về phần có nghe vào tai hay không, cái đó chỉ có chính hắn mới biết.

Bạn cần đăng nhập để bình luận