Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 2726: Thanh Sơn bế quan đánh sâu vào Hoá Thần kỳ

“Không biết lão tổ tông giá lâm, tôn nhi không kịp tiếp đón từ xa.”

Vương Hoa Dương vội vàng khom mình hành lễ, thần sắc cung kính.

“Nghi thức xã giao thì bỏ qua đi, thế nào, có tin tức của Thanh Sơn không?”

Vương Trường Sinh hỏi về tin tức của Vương Thanh Sơn.

“Vẫn không có. Lão tổ tông Thanh Thiến vẫn luôn dẫn người tìm kiếm, chúng ta chưa từng bỏ cuộc.”

Vương Hoa Dương bẩm báo chi tiết. Bọn họ đã tìm mấy chục năm, đáng tiếc vẫn chưa có tin tức của Vương Thanh Sơn.

“Các ngươi đi làm việc đi!”

Vương Trường Sinh gật gật đầu, bấm niệm pháp quyết. Thanh Liên pháp toà hoá thành một đạo thanh quang, bay vào sâu bên trong sơn mạch.

Bên trong Cuồng Phong bí cảnh, một mảng sa mạc màu vàng rộng lớn khôn cùng, cuồng phong từng trận, thiên hoang địa ám, khói bụi bay múa đầy trời.

Vương Thanh Thiến đứng trên hư không trống rỗng, trên tay nắm một mặt pháp bàn màu xanh nhạt. Bên ngoài pháp bàn có không ít quang điểm.

Một đội tu sĩ đứng trên một đoá vân đoàn lớn màu trắng, thần sắc cung kính.

Tu sĩ nàng phái đi vào đã chết hơn phân nửa, không một người có thể sống sót đi ra, đừng nói là truyền ra tin tức gì.

“Thanh Thiến, ngươi vất vả rồi.”

Một đạo thanh âm ôn hoà của nam vang lên. Vừa dứt lời, Vương Trường Sinh và Uông Như Yên từ phía chân trời xa xa bay tới, dừng trước mặt Vương Thanh Thiến.

“Cha, mẹ, sao các ngươi lại đến đây?”

Vương Thanh Thiến vui vẻ nói.

“Thất ca của người mất tích nhiều năm, chúng ta không yên lòng. Vừa hay có được một bộ trận pháp bậc năm, có lẽ sẽ có cơ hội cứu Thanh Sơn ra.”

Thanh âm của Uông Như Yên trầm trọng.

Nếu cứu được Vương Thanh Sơn ra, bọn họ cũng có thể an tâm cùng khí linh thử phi thăng linh giới.

Tay áo Vương Trường Sinh run lên, hơn trăm cây trận kỳ linh quang lập loè và mấy trận khối trận bàn bay ra. Trận kỳ xoay tròn chuyển động, hoá thành hơn trăm đạo linh quang nhập vào trong lòng đất.

Hắn bố trí xong trận pháp, lại đánh vào trận bàn mấy đạo pháp quyết.

Sa mạc dưới chân truyền đến một trận tiếng kêu trầm đục, kịch liệt chớp động, vô số sa lịch màu vàng bay trên đến trời cao.

Một cột sáng chói mắt màu vàng phóng lên, nhập vào bên trong giới diện.

Thời gian trôi qua từng chút một, ánh mắt Vương Trường Sinh nhìn chằm chằm hư không, tâm tình trầm trọng.

Một lúc lâu sau, trận bàn trên tay Vương Trường Sinh hào quang đại lượng, phát ra tiếng tiêm minh chói tai.

Hắn lấy ra Phá thiên trảm linh trận, bổ về hư không chỗ giới diện. Vang lên một đạo tiếng đao minh chói tai, bắn ra một đạo cầu vồng màu bạc đánh lên chỗ giới diện. Không gian chỗ giới diện tạo nên từng trận gợn sóng, chợt xuất hiện một chỗ hổng lớn mấy trượng. Một ông lão áo bào xanh hơn bảy mươi tuổi bay ra từ bên trong, sắc mặt ông lão tái nhợt, mặt không chút máu.

“Tôn đạo hữu, thế nào? Ngươi có gặp được Thất ca của ta không?”

Vương Thanh Thiến vội vàng hỏi.

“Không có, ở đó là một tử linh địa. Ta không đụng phải gì tu sĩ nào, tới một vật sống cũng không có. Pháp lực của ta chậm rãi trôi đi, căn bản không thể khống chế.”

Giọng điệu của ông lão áo bào xanh hữu khí vô lực, mười phần suy yếu.

“Tôn tiểu hữu có tâm. Ngươi trước tiên hảo hảo điều dưỡng đi!”

Vương Trường Sinh ôn hoà nói, đưa cho ông lão áo bào xanh một bình sứ màu xanh.

Ông lão áo bào xanh lên tiếng cảm ơn, nhận lấy bình sứ màu xanh, dùng đan dược bên trong rồi ngồi xuống điều tức.



Một ngọn núi xanh biếc màu xanh, thỉnh thoảng truyền đến từng trận nổ đùng thật lớn, ánh lửa tận trời.

Vương Thanh Sơn và Bạch Linh Nhi liên thủ vây công một con Song thủ cự sư cao một trượng. Toàn thân cự sư mọc đầy lông tơ màu đỏ, trên đầu có một cái vảy màu đỏ. Đôi cánh thật lớn không ngừng vỗ mạnh, làm dậy lên từng đợt cuồng phong.

Toàn thân nó được cuồn cuộn lửa cháy bao vây, có vô số vết thương. Trên mặt đất có mấy chục cái hố lớn.

Nó lắc đầu phun ra cuồn cuộn lửa cháy, còn có hơn mười đạo tia chớp thô to màu bạc cũng bay ra.

Bên ngoài mấy trăm trượng, một gốc cây đứng ngạo nghễ ở đỉnh núi. Phiến lá màu đỏ, thân cây màu vàng. Trên cây có năm quả trái cây đạm kim sắc, bên ngoài mỗi quả đều có chín đường vân màu đỏ, tản mát ra mùi thơm lạ lùng. Chính là quả Cửu dương kim ly.

“Cần gì phải ngoan cố chống chọi đến cùng! Thần phục chúng ta đi!”

Thanh âm Bạch Linh Nhi ôn hoà, làm cho người ta nghe xong vô thức sinh ra hảo cảm.

Ánh mắt Song thủ cự sư dại xuống, hoả diễm trên người giảm mạnh.

Nhân cơ hội này, Vương Thanh Sơn bấm niệm kiếm quyết, chín thanh Thanh Ly kiếm nhất thời phát ra tiếng kiếm minh chói tai. Nháy mắt hợp thành một thể, hoá thành một cây kình thiên cự kiếm, tản mát ra một cỗ khí thế kinh người. Từ trên trời giáng xuống, chém về phái Song thủ cự sư.

Vang lên một tiếng thống khổ đến cực điểm, Song thủ cự sư bị kình thiên cự kiếm chém thành hai nửa.

Vương Thanh Sơn bấm niệm kiếm quyết, kình thiên cự kiếm hoá thành một đạo thanh quang, bay trở về ống tay áo hắn biến mất không thấy.

“Hì hì, đắc thủ rồi. Quả Cửu dương kim ly. Xem ra cây Cửu dương kim ly bên ngoài được mang ra từ nơi này. Cũng có thể do tu sĩ tu sửa cổ tế đàn mang ra ngoài.”

Bạch Linh Nhi vừa nói vừa đi đến cây Cửu dương kim ly.

“Có khả năng! Có quả Cửu dương kim ly, ta tính đánh sâu và Hoá Thần kỳ ở đây, ngươi có dự tính gì không?”

Vương Thanh Sơn thuận miệng hỏi. Hắn đã là Nguyên Anh đại viên mãn, lại có quả Cửu dương kim ly, có thể thử đánh sâu vào Hoá Thần kỳ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận