Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 1776: Đồng Sinh Chú (1)

Thân hình nàng nhoáng lên một cái, chợt xuất hiện ở trước mặt Diệp Hải Đường, mười ngón tay Triệu Mị Nhi trở nên dài nhỏ vô cùng, chộp về phía thiên linh cái Diệp Hải Đường.

Nếu không phải Diệp Hải Đường tu vi quá thấp, nàng chỉ sợ phải bị Diệp Hải Đường khống chế. Diệp Hải Đường tâm tư tinh tế, không dễ khống chế, cùng lắm thì đổi một người tu tiên đưa nàng rời khỏi nơi này, phật môn linh bảo nàng để ý nhất đã tới tay.

Ngay tại thời điểm chỉ mành treo chuông này, ngực Diệp Hải Đường sáng lên một đạo hào quang màu lam, hư ảnh một vị thanh niên áo lam thân hình cao lớn vừa hiện ra, hộ thể linh phù.

Sắc mặt Vương Trường Sinh lạnh lùng, bàn tay phải bổ về phía Triệu Mị Nhi, hư không vặn vẹo một trận, một bàn tay khổng lồ màu lam lớn mấy trượng bỗng dưng hiện lên, bàn tay khổng lồ tràn ngập lượng lớn hồ quang màu lam.

Hét thảm một tiếng, Triệu Mị Nhi nháy mắt bay ngược đi, bị một mảng lôi quang màu lam bao phủ thân thể.

Thân hình Diệp Hải Đường nhoáng lên một cái, hóa thành một trận gió âm, chợt xuất hiện ở phụ cận Kim Phách Ngọc Phật Bội, nàng cầm lên Kim Phách Ngọc Phật Bội.

Nàng phất ống tay áo, hơn trăm cây cờ trận ánh bạc lấp lánh bắn ra, bay đi bốn phương tám hướng, hơn trăm cây cờ trận màu bạc nhập vào lòng đất biến mất.

Ánh sáng bạc lóe lên, một màn hào quang màu bạc bỗng dưng hiện lên, bao phủ Diệp Hải Đường, bầu trời truyền đến một tràng tiếng nổ thật lớn, một đám lôi vân lớn vô cùng xuất hiện ở bầu trời.

Ầm ầm ầm!

Ở trong một tràng tiếng sấm sét thật lớn, một mảng lớn tia chớp màu bạc bay ra, đánh thẳng đến lôi quang màu lam.

Trong lúc nhất thời, tiếng nổ không ngừng, lôi quang màu bạc phình to.

Diệp Hải Đường triệu ra hai thanh phi đao màu đen, bổ Vạn Quỷ Lệnh, vang lên một tràng tiếng “keng keng” trầm đục.

“Ngươi cũng đừng uổng phí tâm tư, Vạn Quỷ Lệnh là tam đại trấn tông chi bảo của Vạn Quỷ tông chúng ta, năm đó Tứ Quý Kiếm Tôn cũng chưa thể phá huỷ Vạn Quỷ Lệnh, như vậy đi! Chúng ta hợp tác, ngươi đưa bản cung rời khỏi nơi này, bản cung cho ngươi một ít bảo vật, cho dù ngươi có trận pháp, pháp lực cũng sẽ có lúc dùng hết, đến lúc đó, liền không do ngươi quyết nữa.”

Tiếng Triệu Mị Nhi từ chân trời truyền đến, hư không ở ngoài trăm dặm sáng lên một luồng ánh sáng xanh lục, hiện ra bóng người Triệu Mị Nhi.

Khí tức của Triệu Mị Nhi uể oải, trong mắt của nàng tràn đầy nét kiêng kị.

Diệp Hải Đường có phật môn linh bảo, còn có hộ thể linh phù, thế mà còn là trận pháp sư, trong khoảng thời gian ngắn, nàng không làm gì được Diệp Hải Đường.

Nàng đã biến thành khí linh, nếu Diệp Hải Đường hủy diệt Vạn Quỷ Lệnh, nàng thật sự sẽ hoàn toàn biến mất.

Diệp Hải Đường chau mày, pháp lực của nàng có lúc dùng hết, nàng nếu là không hủy được Vạn Quỷ Lệnh, nàng nhất định phải chết không thể nghi ngờ.

Nàng ném Vạn Quỷ Lệnh về phía khoảng không trước người, đánh vào một pháp quyết, há mồm phun ra một luồng đan hỏa màu đen, bao vây lấy Vạn Quỷ Lệnh.

Nàng muốn luyện hóa Vạn Quỷ Lệnh, mượn nó khống chế Triệu Mị Nhi.

Một tiếng quỷ khóc vang lên bén nhọn, Diệp Hải Đường nghe được tiếng này, đầu váng mắt hoa, thân thể mềm nhũn, cả người vô lực, nàng bị đánh gãy rồi.

“Ngươi cũng đừng uổng phí tâm tư nữa, như vậy đi! Chúng ta hạ Đồng Sinh Chú cho nhau, ngươi tốt ta cũng tốt, nếu không, chúng ta liền cá chết lưới rách.”

Nàng cam nguyện biến thành khí linh của Vạn Quỷ Lệnh, chính là vì rời khỏi địa phương quỷ quái đã nán lại hơn bốn ngàn năm này, đáng tiếc chưa thể như nguyện. Diệp Hải Đường là quỷ tu, lại có thể mượn dùng lực lượng Kim Phách Ngọc Phật Bội ra vào nơi đây, điều này làm nàng thấy được hy vọng rời khỏi nơi này.

Nàng không làm gì được Diệp Hải Đường, Diệp Hải Đường cũng không làm gì được nàng, nhưng giữ lẫn nhau tiếp, Diệp Hải Đường khẳng định thất bại, thứ Diệp Hải Đường có thể dựa vào là Kim Phách Ngọc Phật Bội.

Trong mắt Triệu Mị Nhi lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, nước biển màu đen phía dưới giống như sôi lên, kịch liệt quay cuồng, bốc lên một cái bọt nước.

Ầm ầm ầm!

Theo một tràng tiếng vang trầm đục, một ngọn núi bằng nước màu đen cao hơn trăm trượng bỗng dưng xuất hiện ở trên mặt biển, gió âm nổi từng cơn, tiếng quỷ khóc sói tru lúc trầm lúc bổng, trong âm khí nồng đậm mơ hồ có thể thấy được những bóng ma quỷ dữ tợn, làm người ta nhìn mà run như cầy sấy.

Sắc mặt Diệp Hải Đường tái nhợt, nàng bây giờ tiến thối lưỡng nan, Triệu Mị Nhi bày ra một tư thế cá chết lưới rách, nàng căn bản không có lựa chọn khác.

Triệu Mị Nhi chiếm thiên thời địa lợi, thứ Diệp Hải Đường có thể dựa vào chỉ là Kim Phách Ngọc Phật Bội, mất đi Kim Phách Ngọc Phật Bội, nàng nhất định phải chết không thể nghi ngờ. Triệu Mị Nhi rất coi trọng Kim Phách Ngọc Phật Bội, nếu không thật sự xé rách da mặt, Diệp Hải Đường không phải đối thủ của Triệu Mị Nhi.

Diệp Hải Đường nhíu mày, nàng phát hiện mình không có lựa chọn tốt hơn, nghiêm khắc mà nói, quyền chủ động ở trên tay Triệu Mị Nhi, Triệu Mị Nhi nếu cảm thấy Kim Phách Ngọc Phật Bội vô dụng, nàng cũng không cần thiết giữ lại Diệp Hải Đường.

“Được, vậy hạ Đồng Sinh Chú lẫn nhau, nhưng ngươi để ta gieo Đồng Sinh Chú trước, nếu không ta tình nguyện hủy phật môn linh bảo.”

Diệp Hải Đường vẻ mặt ngưng trọng nói.

“Không thành vấn đề, ngươi ra tay nhanh một chút.”

Triệu Mị Nhi đáp ứng rất sảng khoái.

Trong miệng Diệp Hải Đường niệm chú ngữ tối nghĩa khó hiểu, há mồm phun ra một ngụm tinh huyết lớn, đánh vào mấy đạo pháp quyết, tinh huyết xoay vù vù, hóa thành hình một con lệ quỷ màu máu dữ tợn, bay về phía Triệu Mị Nhi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận