Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 1798: Ta lấy máu ta vào gia tộc (2)

Vuốt rồng thật lớn còn chưa vỗ trúng Song Đồng Thử, Song Đồng Thử đã rơi trên mặt đất, vuốt rồng màu xanh đập lên một ngọn núi, đỉnh núi nhất thời nổ tung, khói đặc cuồn cuộn, đá vụn bay múa đầy trời.

Ầm ầm ầm!

Một tràng tiếng sét đinh tai nhức óc từ trên cao truyền đến, mơ hồ xen lẫn một tràng tiếng phượng hót vang dội.

Một con phượng hoàng toàn thân màu bạc xoay quanh bay múa trên trời, một đám lôi vân màu đen thật lớn xuất hiện ở bầu trời, phượng hoàng màu bạc chính là hộ tộc linh cầm Lôi Phượng của Vương gia.

Vương gia hao phí hơn trăm năm thời gian, đập vào lượng lớn tài nguyên tu tiên, lúc này mới bồi dưỡng nó đến bậc ba hạ phẩm.

Khi gia tộc nguy cơ, hộ tộc linh cầm cho dù không địch lại, vẫn muốn liều chết chiến một trận.

Vương Hiển Thịnh từ trong một mảng phế tích bay ra, áo hắn bị máu tươi nhuộm đỏ, chỗ ngực có một lỗ máu khủng bố, sắc mặt tái nhợt.

Hắn là vị ngự linh sư bậc ba thứ hai của gia tộc kế sau Vương Thanh Linh, hắn bình thường chiếu cố Lôi Phượng không ít, Vương Thanh Linh không có mặt, Vương Hiển Thịnh chỉ huy Lôi Phượng, có thể phát huy ra thực lực lớn nhất.

Trong một mảng phế tích, Vương Hiển Phân ngã trong vũng máu, trên người có mấy cái lỗ máu, hắn đã không còn thở, mấy người bọn Vương Thanh Kỳ đều có vết thương trong người, ánh mắt bọn họ biến thành đỏ như máu, hận không thể bầm thây vạn đoạn kẻ địch.

Ầm ầm ầm!

Một tràng tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, lôi vân màu đen kịch liệt quay cuồng, hơn trăm tia chớp màu bạc to bằng cánh tay người trưởng thành bay ra, đan xen lóe lên, hóa thành một tấm lưới sét màu bạc lớn hơn trăm trượng rơi xuống.

Cùng lúc đó, năm người Vương Thanh Kỳ, Vương Hữu Vi, Âu Dương Minh Nguyệt, Vương Quý Quân và Vương Hoa Phong cầm Thiên Hải Kính, ánh mắt bọn họ kiên định, bọn họ là gia tộc bồi dưỡng ra, bình thường một mệnh lệnh hạ xuống, có thể điều động một đám tộc nhân phục vụ cho bọn họ, đến thời điểm gia tộc nguy nan, bọn họ tự nhiên cần đứng ra sẻ chia lo lắng cho gia tộc.

Thiên Hải Kính trên tay Vương Thanh Kỳ sáng lên một đạo hào quang màu lam, một cột sáng màu lam to bằng cánh tay người trưởng thành bay ra, đánh lên Thiên Hải Kính trên tay Vương Hữu Vi, cột sáng màu lam to hơn không chỉ gấp đôi, bắn ngược ra ngoài, cứ như vậy lặp đi lặp lại bắn ra, cuối cùng bắn ra ở trên Thiên Hải Kính trên tay Âu Dương Minh Nguyệt, một cột sáng màu lam đường kính ba trượng phóng lên cao, hư không nổi lên gợn sóng như vằn nước, giống như muốn xé rách ra.

Sắc mặt năm người bọn Vương Thanh Kỳ không còn màu máu, hai chân run lên, bộ dáng pháp lực tiêu hao quá độ, Thiên Hải Kính uy lực rất lớn, nhưng tiêu hao pháp lực cũng không nhỏ.

Hắn lấy ra một cái bình sứ màu xanh, đổ ra một viên thuốc màu máu, nuốt dùng.

“Mau ăn vào đan dược, khôi phục pháp lực, còn có một trận ác chiến cần đánh! Đợi lát nữa ta lên trước, ta nếu chết, Hữu Vi, Minh Nguyệt lên tiếp theo, trưởng bối phải làm tốt tác dụng dẫn đầu, cho dù là chết, cũng không thể để hắn quấy nhiễu thất đệ Kết Anh.”

Vương Thanh Kỳ nghiêm nghị nói, một bộ dáng thấy chết không sờn.

Hắn đã làm tốt chuẩn bị đồng quy vu tận với kẻ địch, một khi tình thế bất lợi, hắn tình nguyện tự bạo, cũng muốn ngăn cản đối phương.

Nuôi binh nghìn ngày, dùng trong một lúc, gia tộc gặp nạn, hắn nguyện ý xả thân đền đáp gia tộc.

Bốn người bọn Vương Hữu Vi nghe xong lời này, rất ủng hộ.

“Toàn bộ tộc nhân nghe, chết cũng phải ngăn lại kẻ địch, tuyệt đối không thể để hắn quấy rầy thất đệ Kết Anh. Lúc tộc lão giảng tộc sử cho các ngươi thời, có từng giảng ta lấy máu ta vào gia tộc câu này, hôm nay chính là lúc thực tiễn câu này, Thanh Liên vĩnh viễn là Thanh Liên của Vương thị ta.”

Vương Thanh Kỳ quát to, thanh âm truyền khắp cả Thanh Liên đảo.

Một đoạn lời này của hắn ủng hộ sĩ khí thật lớn, một ít tộc nhân tính chạy trốn đều ngừng lại, không biết ai dẫn đầu, bọn họ lần lượt lấy ra con rối thú, khống chế con rối thú công kích giao long màu xanh.

Phủ đệ yên tĩnh nào đó, hai tay Vương Trường Kiệt nắm thành dạng nắm đấm, sắc mặt đỏ bừng, khí huyết trong cơ thể cuồn cuộn.

“Ta lấy máu ta vào gia tộc!”

Vương Trường Kiệt tự quyết định, hít sâu một hơi, tung người bay ra ngoài.

“Ta là Vương Trường Kiệt, đệ tử Kiếm đường nghe lệnh, bày kiếm trận, nghênh địch, ta lấy máu ta thúc đẩy gia tộc.”

Vương Trường Kiệt giơ cao một cây trường kiếm màu đỏ, quát to.

Kim Điệp phu nhân và Lưu Hạo Đông trợn mắt há hốc mồm, bọn họ không ngờ, ý chí phản kháng của tu sĩ Vương gia mạnh mẽ như vậy, thà chết chứ không chịu khuất phục.

Lưới sét màu bạc che kín giao long màu xanh, hóa thành một mảng lớn biển sét màu bạc, che kín giao long màu xanh.

Một tiếng rồng gầm đinh tai nhức óc vang lên, một con giao long màu xanh lao ra, phóng về phía lôi vân màu đen trên bầu trời.

Lôi Phượng dang đôi cánh, lôi vân màu đen kịch liệt quay cuồng, tựa như chịu sự chỉ dẫn nào đó, những quả cầu sét màu bạc to bằng nắm tay bay ra, đánh về phía giao long màu xanh.

Tiếng gầm rú không ngừng, giao long màu xanh hoành hành không bị ngăn trở.

Đỉnh đầu Lôi Phượng quỷ dị hiện lên một cái vuốt rồng màu xanh lớn hơn mười trượng, bổ xuống Lôi Phượng.

Ánh sáng bạc lóe lên, Lôi Phượng dang đôi cánh, hóa thành một đạo ánh sáng bạc biến mất.

Ngay sau đó, Lôi Phượng xuất hiện ở không trung ngoài trăm trượng.

Tiếng xé gió rền vang, một luồng hào quang màu xanh quét đến, chuẩn xác quét trúng Lôi Phượng, Lôi Phượng nháy mắt bay ngược đi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận