Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 2199: Thiên Ma chân nhân

Thiên Ma chân nhân họ Tống tên Ngọc Trinh, nàng xuất thân Đại Tần vương triều, tính tình quái gở, Hạo Ngọc chân nhân là hảo hữu số lượng không nhiều lắm của nàng.

Vương Trường Sinh gật gật đầu, phân phó: “Ngươi dẫn tiến giúp chúng ta là được, chuyện khác ngươi không cần phải quản.”

Vương Hâm ở lại trong sân, Vương Trường Sinh và Uông Như Yên theo Vương Thiên Văn tới một tòa trang viên diện tích khá rộng, cửa có hai con sư tử đá màu xanh cao hơn đầu người.

Vương Thiên Văn phát ra một lá bùa truyền âm, không qua bao lâu, cửa sân mở ra, một giọng nữ tử uyển chuyển chợt truyền ra: “Tiểu muội nghe đại danh Thanh Liên tiên lữ đã lâu, đã sớm muốn kết bạn một lần, mời hai vị đạo hữu vào.”

Vương Trường Sinh và Uông Như Yên cùng nhau đi vào, Vương Thiên Văn ở lại bên ngoài, cửa sân tự động đóng lại.

Bọn họ mới vừa đi vào sân, chợt nghe thấy một tiếng đàn vang dội qua lại, bọn họ theo tiếng đàn đi vào bên trong.

Bọn họ đi vào một sân vườn trồng không ít kỳ hoa dị thảo, còn chưa đi bao xa, hoàn cảnh trước mắt chợt biến đổi, bọn họ bất ngờ xuất hiện ở trên một cánh đồng hoang rộng lớn khôn cùng, mặt đất không có một ngọn cỏ, đá vụn khắp nơi, cuồng phong tàn sát bừa bãi, thổi bay vô số cát bay đá chạy.

“Trận pháp! Không đúng, là ảo thuật!”

Thần thức Vương Trường Sinh mở rộng, ngoài thân nở rộ hào quang màu lam, trong cơ thể truyền ra tiếng xương khớp vang răng rắc, thân hình cất cao, tiếng đàn chợt biến mất không thấy.

Hắn cảm giác trước mắt hoa lên, chợt xuất hiện ở trong một sân vườn yên tĩnh, giữa sân là một hồ nước lớn khoảng một mẫu, giữa hồ nước có một đình đá hình tròn, một thiếu nữ váy đen dáng người thướt tha ngồi ở trong đình đá gảy đàn, ở trước người nàng có một cây đàn đen tạo hình phong cách cổ xưa, phù văn lóe lên không ngừng.

Thiếu nữ váy đen ngũ quan như vẽ, làn da trắng như tuyết, mái tóc đen mềm mại tùy ý xõa ở trên vai, xem khí tức của nàng, rõ ràng là một tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ.

“Tiểu muội nghe đại danh Thanh Liên tiên lữ đã lâu, có chút ngứa nghề, không có ác ý, mong Vương đạo hữu, Vương phu nhân đừng để ý.”

Tống Ngọc Trinh cười tủm tỉm, thanh âm uyển chuyển êm tai.

“Âm tu? Thiếp thân cũng hiểu chút cầm nghệ, muốn hướng Tống tiên tử thỉnh giáo một lần, mong Tống tiên tử vui lòng chỉ giáo.”

Uông Như Yên khách khí nói, lấy ra Kim Liên Cầm, Tịnh Trần Địch là một con bài chưa lật, nàng sẽ không tùy tiện sử dụng.

Tống Ngọc Trinh cho bọn họ một đòn phủ đầu, bọn họ tự nhiên phải đòi lại thể diện, thể diện là tự mình kiếm được, không phải người khác cho.

“Được, để tiểu muội lĩnh giáo một phen thần thông của Thiên Cầm tiên tử.”

Tống Ngọc Trinh mỉm cười, đáp ứng.

Uông Như Yên và Tống Ngọc Trinh hầu như đồng thời bắt đầu đánh đàn, tiếng đàn của Uông Như Yên thả lỏng, cho người ta một loại ảo giác dạo chơi ở quỳnh lâu điện ngọc viễn cổ. Tiếng đàn của Tống Ngọc Trinh dồn dập trào dâng, làm người ta nghe xong cảm giác ở trên chiến trường vạn quân chém giết.

Sắc mặt Vương Trường Sinh bình tĩnh, ánh mắt dừng ở trên đàn cổ màu đen Tống Ngọc Trinh gảy, trên mặt lộ ra vẻ mặt cảm thấy hứng thú.

“Thiên Ma mộc! Một trong mười đại linh mộc.”

Trong đầu hắn hiện lên một từ ngữ. Thiên Ma mộc là một trong mười đại linh mộc, có hiệu quả loạn tâm thần người ta, là tài liệu thượng giai luyện chế âm luật pháp bảo, gần với Lục Căn Thanh Tịnh Trúc.

Vương Trường Sinh nhắm chừng, đàn cổ Tống Ngọc Trinh sử dụng hẳn là dùng Thiên Ma mộc khoảng năm ngàn năm luyện chế. Loại linh mộc này yêu cầu rất cao đối với hoàn cảnh, chỉ có thể nhân công bồi dưỡng, có chút vô ý sẽ chết héo, rất khó phát triển tới năm ngàn năm, Tống Ngọc Trinh thế mà kiếm được Thiên Ma mộc năm ngàn năm luyện chế pháp bảo đàn cổ, cũng không dễ dàng gì.

Hai loại tiếng đàn trộn lẫn cùng một chỗ, bây giờ còn tản bộ ở trong quỳnh lâu điện ngọc, ngay sau đó đã ở trên chiến trường chém giết với kẻ địch, nếu là có tu sĩ Kết Đan ở đây, khẳng định sẽ thần chí thác loạn, điên cuồng nhảy múa mà chết.

Trên mặt hồ bình tĩnh dâng lên bức tường nước cao hơn mười trượng, tự dưng dựng lên, nước hồ từ dưới chảy lên trên.

Cỏ cây trong sân bị nhổ tận gốc, cuồng phong tàn sát bừa bãi, tóc Vương Trường Sinh đón gió bay múa.

Trên trán Tống Ngọc Trinh chảy ra một ít mồ hôi, Uông Như Yên sắc mặt bình tĩnh.

Vương Trường Sinh nhíu mày, nhìn về phía một gian tiểu viện bên trái.

Tống Ngọc Trinh chợt thu tay lại, Uông Như Yên cũng thu tay lại theo, nước hồ rơi vào trong hồ, bọt sóng bắn lên cao mười mấy trượng, không có một chút bọt sóng nào rơi ở trên người Tống Ngọc Trinh.

“Thiên Cầm tiên tử cầm tài cao siêu, tiểu muội bội phục, không biết hai vị đạo hữu có gì muốn làm sao?”

Tống Ngọc Trinh giọng điệu lạnh nhạt, tựa như muốn đuổi Vương Trường Sinh cùng Uông Như Yên rời khỏi.

Vương Thiên Văn từng nhắc nhở Vương Trường Sinh, Vương Trường Sinh cũng không để ý, khách khí hỏi:

“Chúng ta nghe nói Hạo Ngọc chân nhân và Tống tiên tử là bạn tốt, không biết Tống tiên tử có thể hỗ trợ dẫn tiến một lần hay không? Vợ chồng hai người chúng ta nghe đại danh Hạo Ngọc chân nhân đã lâu, muốn kết giao một lần.”

“Hắn còn chưa tới Sùng Dương sơn, nếu là đến rồi, ta phái người thông báo các ngươi. Nếu không có việc gì, các ngươi đi đi! Ta còn muốn tiếp tục gảy đàn.”

Tống Ngọc Trinh không chút khách khí hạ lệnh đuổi khách.

Bạn cần đăng nhập để bình luận