Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 4981: Trọng bảo xuất thế (2)

Uông Hải lộ vẻ mặt do dự. Mấy năm nay, lão không thiếu liên hệ thế lực lớn, thế lực động tâm đối với Thiên Linh Lệnh không ít, nhưng ra giá không giống nhau.

Đúng lúc này, một lá bùa truyền âm bay vào, Uông Hải búng ngón tay, một đạo hào quang màu lam bắn ra, đánh trúng bùa truyền âm, một giọng nam tử thành khẩn vang lên: “Uông tiểu hữu, ta dẫn theo trận pháp sư bậc bảy tới rồi, chúng ta tán gẫu một chút?”

“Vương tiền bối!”

Uông Hải có chút động lòng.

“Tôn phu nhân, ta cân nhắc rõ ràng lại cho các ngươi câu trả lời.”

Uông Hải thu hồi pháp bàn đưa tin, mở ra cửa sân, Vương Thanh Phong, Bạch Ngọc Kỳ và Vương Vĩnh Thiên đứng ở cửa.

“Mời Vương tiền bối vào.”

Uông Hải vội vàng mời bọn họ đi vào, bốn người ngồi xuống ở đình đá.

“Uông tiểu hữu, Thiên Linh Lệnh còn ở trên tay ngươi chứ?”

Vương Thanh Phong đi thẳng vào vấn đề hỏi.

“Còn, nhưng ta gửi ở trên thân người chí thân, ai giúp ta vượt qua đại thiên kiếp lần thứ năm, Thiên Linh Lệnh liền giao cho người đó.”

Uông Hải chậm rãi nói.

Tiền tài động lòng người, lão không thể không phòng bị.

“Chúng ta kiếm được một tấm Hóa Lôi Phù, có thể suy yếu uy lực đại thiên kiếp của tu sĩ Hợp Thể, lại thêm trận pháp sư bậc bảy bày trận, còn có bảo vật khác, giúp ngươi vượt qua đại thiên kiếp lần thứ năm không thành vấn đề, ý của ngươi thế nào?”

Vương Thanh Phong lấy ra Hóa Lôi Phù, đưa cho Uông Hải.

Uông Hải cẩn thận kiểm tra, xác nhận là phù triện bậc bảy, lão nghĩ một chút, nói: “Vương tiền bối, lời xấu có thể nói ở trước, nếu ta không có cách nào vượt qua đại thiên kiếp lần thứ năm, Thiên Linh Lệnh cũng sẽ không cho các ngươi. Nếu là giúp ta vượt qua đại thiên kiếp lần thứ năm, ta còn có thâm tạ, tuyệt đối vật có giá trị, sẽ không để các ngươi chịu thiệt.”

“Không thành vấn đề, Vương gia chúng ta nói là làm.”

Vương Thanh Phong đáp ứng.

Bàn bạc xong, Uông Hải theo Vương Thanh Phong cùng Bạch Ngọc Kỳ rời khỏi phường thị, tìm một hòn đảo hẻo lánh độ đại thiên kiếp, Vương Thanh Phong cùng Bạch Ngọc Kỳ hộ pháp cho Uông Hải.

...

Bắc Hàn Băng Nguyên, Băng Phách sơn mạch.

Góc đông bắc dãy núi, một ngọn núi khổng lồ cao ngất trong mây, ngọn núi khổng lồ toàn thân màu trắng.

Đỉnh núi có một tòa đình đá lớn hơn trăm trượng, trong đình đá có một khối đá lớn toàn thân màu trắng, mặt ngoài lóe lên phù văn.

Một ông lão áo bào trắng sắc mặt hồng hào ngồi xếp bằng ở trong đình đá, nhắm mắt dưỡng thần.

Khối đá lớn màu trắng đột nhiên kịch liệt chớp lên, phù văn lóe lên.

Ông lão áo bào trắng có sự cảm ứng, vội vàng mở đôi mắt.

Mặt ngoài khối đá lớn màu trắng chợt hiện ra vô số phù văn huyền ảo, hình thành một mũi tên màu trắng, mũi tên màu trắng bắt đầu nhanh chóng chuyển động.

Nhưng rất nhanh, mũi tên màu trắng dừng chuyển động, tán loạn không thấy nữa.

Ông lão áo bào trắng trợn mắt há hốc mồm, lão rất nhanh phản ứng lại, lấy ra một tấm pháp bàn màu trắng, đánh vào một pháp quyết, nói: “Tuyền Phong lão tổ, Trắc Tiên Thạch vừa rồi có phản ứng, giống như có trọng bảo nào xuất thế, nhưng rất nhanh đã mất đi cảm ứng, tựa như bị chủ nhân nó che chắn khí tức, không cảm ứng được nữa.”

Tổ tiên Diệp gia phi thăng tiên giới, truyền xuống bí pháp, Diệp gia hao phí mười vạn năm thời gian thu thập tài liệu, luyện chế ra Trắc Tiên Thạch. Nếu là có trọng bảo xuất thế, Trắc Tiên Thạch sẽ có cảm ứng, chỉ dẫn phương hướng bảo vật tồn tại.

Có thể khiến Trắc Tiên Thạch có phản ứng, thấp nhất cũng là tiên thiên Huyền Thiên Chi Bảo, Huyền Thiên Chi Bảo hậu thiên luyện chế cũng chưa thể khiến Trắc Tiên Thạch có phản ứng.

Trắc Tiên Thạch được luyện chế ra lâu như vậy, đây là lần đầu tiên có phản ứng.

“Cái gì? Trắc Tiên Thạch có phản ứng? Tiên thiên Huyền Thiên Chi Bảo xuất thế? Hay là tiên khí?”

Thanh âm Diệp Tuyền Phong tràn ngập kinh ngạc.

“Không biết! Trắc Tiên Thạch rất nhanh đã không có phản ứng nữa.”

Ông lão áo bào trắng bẩm báo theo sự thật.

“Ta biết rồi, việc này là tuyệt mật, không được truyền ra ngoài.”

Diệp Tuyền Phong, phân phó.

“Vâng, Tuyền Phong lão tổ.”

Ông lão áo bào trắng đáp ứng.

Một gian mật thất, Diệp Tuyền Phong ngồi xếp bằng ở trên một tấm bồ đoàn màu trắng, sắc mặt âm trầm.

Diệp Tuyền Phong cầm trên tay một tấm pháp bàn đưa tin màu trắng, phân phó: “Thông Viêm, có thể có tiên thiên Huyền Thiên Chi Bảo hoặc tiên khí hiện thế ở Huyền Dương giới, các ngươi lập tức dẫn người đi nơi khác tìm kiếm, nhất định phải vượt ở trước người khác, mang đồ vật về.”

“Vâng, Tuyền Phong lão tổ.”

Pháp bàn đưa tin truyền đến một giọng nam tử cung kính.

...

Tiên giới, Bắc Hải tiên vực.

Vạn Bảo sơn mạch, tổng đàn Vạn Bảo môn.

Góc tây bắc dãy núi, một thung lũng ba mặt là núi.

Trong thung lũng có một tấm bia đá màu bạc cao hơn mười trượng, linh khí kinh người, mặt ngoài tấm bia đá trải rộng phù văn huyền ảo.

Một ông lão áo vàng thân hình cao lớn đứng ở trước tấm bia đá màu bạc, ánh mắt âm trầm.

“Trắc Tiên Bi chính là thượng phẩm tiên khí, chẳng lẽ có cực phẩm tiên khí hiện thế? Hay là bảo vật cao cấp hơn?”

Ông lão áo vàng lẩm bẩm.

Lão lấy ra một tấm gương nhỏ lóe ra hào quang vàng óng, đánh vào một pháp quyết, cung kính nói: “Tô trưởng lão, Trắc Tiên Bi vừa rồi có phản ứng, tựa như là có trọng bảo xuất thế.”

“Ở phương vị nào? Ở Bắc Hải tiên vực hay tiên vực khác? Hoặc là hạ giới?”

Một giọng nam tử trầm thấp vang lên.

“Không biết, không đợi Trắc Tiên Bi khóa được vị trí, khí tức món bảo vật kia đã bị che chắn, hẳn là ở tiên giới, tu sĩ hạ giới không có năng lực này.”

Ông lão áo vàng phân tích.

Bạn cần đăng nhập để bình luận