Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 5801: Thương Lê đảo hiện thế (1)

Bạch Thanh Thư phất tay áo, chín cây phi kiếm lóe ra hào quang vàng óng bắn ra, nháy mắt kết hợp một thể, hóa thành một thanh kiếm khổng lồ màu vàng, chém về phía nắm đấm khổng lồ màu lam.

Ầm ầm ầm, thanh kiếm khổng lồ màu vàng chém nắm đấm khổng lồ màu lam vỡ nát, một luồng khí cực lạnh thổi quét ra, lướt qua thanh kiếm khổng lồ cao chọc trời, thanh kiếm khổng lồ cao chọc trời nháy mắt kết băng.

“Thuật hợp kích?”

Bạch Thanh Thư kinh nghi bất định, thuật hợp kích bình thường là một loại pháp tắc chồng chất, nếu pháp tắc khác nhau chồng chất, cần nhiều vị tu sĩ Chân Tiên liên thủ, nhưng hắn chưa phát hiện tu sĩ Chân Tiên khác nha!

Hắn không kịp nghĩ nhiều, mấy đạo hào quang màu trắng từ trong làn khí cực lạnh bay ra, lao thẳng đến Bạch Thanh Thư.

Bạch Thanh Thư muốn tránh đi, một cái lồng giam màu xanh nước biển hiện ra, nhốt hắn ở bên trong.

Thần Niệm Chi Lung!

Bạch Thanh Thư phất tay áo, một đạo kiếm khí màu trắng thổi quét ra, chém lên lồng giam màu xanh nước biển, lồng giam màu xanh nước biển bình yên vô sự.

Mi tâm hắn nhất thời bừng sáng, một thanh kiếm khổng lồ màu trắng từ mi tâm bắn ra, đánh lên lồng giam màu xanh nước biển, lồng giam màu xanh nước biển nổi lên một trận gợn sóng, hiện ra một cái hố.

Bạch Thanh Thư thầm kêu không ổn, ngoài thân nở rộ ánh lửa, một màn hào quang màu đỏ dày đặc theo đó hiện lên, bảo vệ toàn thân.

Mấy đạo hào quang màu trắng đánh lên màn hào quang màu đỏ, truyền ra một chuỗi tiếng vang trầm, màn hào quang màu đỏ tan vỡ, mấy đạo hào quang màu trắng xuyên thủng thân thể Bạch Thanh Thư, một cái Nguyên Anh nhỏ bay ra khỏi cơ thể.

Hư không nổi lên dao động, một lỗ thủng lớn mấy trượng hiện ra, một luồng hào quang màu vàng từ trong đó bay ra, bao phủ Nguyên Anh nhỏ, cuốn vào trong lỗ thủng.

Một chỗ không gian lâm thời, đám người Vương Trường Sinh, Uông Như Yên, Vương Hoàn Vũ, Vương Mộng Ly và Vương Thiền đứng chung một chỗ, trên tay Vương Thiền cầm lấy Nguyên Anh của Bạch Thanh Thư.

“Chủ nhân, Tiêu Phong là cao tổ phụ Bạch Vân Thước của hắn giết, Bạch Vân Thước đã phát hiện vị trí Thương Lê đảo, chờ đợi bọn họ hội hợp!”

Vương Thiền mở miệng nói.

“Bọn hắn muốn chạy tới nơi nào?”

Vương Trường Sinh mở miệng hỏi.

“Huyền Yến quần đảo, Thương Lê đảo ngay tại Huyền Yến quần đảo, nơi đó là địa bàn của Hạo Nguyệt minh.”

Vương Thiền nói.

Vương Thiền bay vào, cầm trên tay hai cái vòng tay trữ vật, thi thể Bạch Thanh Thư và Bạch Ngữ Yên đều đã thiêu hủy.

“Đi, lập tức chạy tới Huyền Yến quần đảo.”

Vương Trường Sinh phất tay áo, bay ra khỏi lỗ thủng, lấy ra Thuyền Ngọc Bích, chở bọn họ hướng về phía đông nam bay đi, tốc độ rất nhanh.



Huyền Yến quần đảo có mấy vạn hòn đảo, có bốn thế lực thực lực khá mạnh, bốn thế lực liên thủ mở một phường thị -- Kim Yến phường thị.

Trên đường dòng người như thủy triều, ồn ào náo nhiệt.

Một tòa trang viên yên tĩnh, một thanh niên áo vàng thân hình cao lớn cùng một thiếu phụ váy tím dáng người đầy đặn ngồi ở trong đình đá, thưởng thức trà nói chuyện phiếm.

“Nghiêm phu nhân, không ngờ Nghiêm gia các ngươi vậy mà có tinh hạch ba màu tinh thuần, khó được nha!”

Thanh niên áo vàng cầm trên tay một viên tinh hạch ba màu, cười nói.

Tần Long, Chân Tiên đại viên mãn, xuất thân Thú Linh môn.

“Cái này không phải của Nghiêm gia chúng ta, mà là Bạch Vân Thước Bạch đạo hữu đổi cho Nghiêm gia chúng ta. Hắn muốn một ít hòn đảo thành lập gia tộc, trở thành thế lực phụ thuộc của Nghiêm gia chúng ta.” Thiếu phụ váy tím giải thích.

Nghiêm Ngọc Yến, Chân Tiên hậu kỳ, xuất thân Hạo Nguyệt minh.

Tần Long bừng tỉnh đại ngộ, cười nói: “Thì ra là thế, xem ra hắn vận khí không tệ, viên tinh hạch này ta nhận.”

“Nếu không phải Tần đạo hữu, ta đã chết ở trên tay tu sĩ Tuyết Tinh tộc, một viên tinh hạch ba màu tinh thuần đã tính là gì. Tần đạo hữu chẳng mấy khi đến một chuyến, ở thêm một đoạn thời gian, để Nghiêm gia chúng ta tận tình địa chủ.”

Nghiêm Ngọc Yến nhiệt tình nói.

“Được, vậy Tần mỗ liền quấy rầy rồi.”

Tần Long đáp ứng, trên mặt tràn đầy nụ cười.

Nói chuyện phiếm chốc lát, Tần Long trở về nghỉ ngơi.

Nghiêm Ngọc Yến lấy ra một tấm pháp bàn lóe ra hào quang màu tím, đánh vào một đạo pháp quyết, nói: “Bạch đạo hữu, ngươi tới chỗ ở của ta một chuyến đi! Ta có lời muốn nói với ngươi.”

“Được, Nghiêm đạo hữu, ta lập tức tới.”

Pháp bàn truyền đến một giọng nam tử có chút khàn khàn.

Không qua bao lâu, một ông lão áo bào đỏ vẻ mặt uể oải đi vào.

“Nghiêm phu nhân, ngươi có việc tìm ta?”

Ông lão áo bào đỏ khách khí hỏi, giọng điệu có chút vô lực, tựa như có thương tích trong người. Hắn đã giết đệ tử Cửu Tiên tông, vì tránh nạn, cố ý hiến một viên tinh hạch ba màu tinh thuần, giơ cờ hiệu thành lập gia tộc đòi Nghiêm gia địa bàn, trở thành thế lực phụ thuộc của Nghiêm gia.

Cho dù tu sĩ Cửu Tiên tông truy tra đến trên người hắn, muốn ra tay với hắn cũng sẽ kiêng kị một chút.

“Tộc nhân của ngươi còn chưa tới?”

Nghiêm Ngọc Yến thuận miệng hỏi.

“Còn chưa, ở trên đường, hai ngày nữa là tới.”

Bạch Vân Thước nói.

“Ta mặc kệ ngươi ở Cửu Tiên tông đã làm chuyện gì, nhưng ta hy vọng ngươi về sau thành thật bổn phận, bằng không Cửu Tiên tông tha cho ngươi, Hạo Nguyệt minh cùng Nghiêm gia chúng ta cũng sẽ không tha cho ngươi.” Nghiêm Ngọc Yến nói, giọng điệu nghiêm khắc.

Bạn cần đăng nhập để bình luận