Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 4960: Thái Ất Kim Tinh (2)

“Thế mà là Mạnh Bân mang về, khó trách tu sĩ Thiên Hống tộc cùng Từ gia đều không nhận ra được.”

Uông Như Yên bừng tỉnh đại ngộ, dựa theo cách nói của Vương Mạnh Bân, khối khoáng thạch đó là tổ tiên Từ gia từ Càn Nguyên động thiên mang ra, xem ra, trong Càn Nguyên động thiên có không ít thứ tốt.

“Chúng ta đến lúc đó tách ra hành động, hy vọng có thể đổi được Kim Đàm Lôi Phù.”

Vương Trường Sinh trầm giọng nói. Nếu là Huyền Ly Kim, nhiều lắm gây ra trò cười, cái này nếu là Thái Ất Kim Tinh, vậy thì phải thận trọng làm việc.

Uông Như Yên gật gật đầu. Nàng nhớ tới cái gì, nói: “Đúng rồi, Thanh Sơn truyền về tin tức, Diệp đạo hữu ngày kia tổ chức một tụ hội, nghe nói có không ít tu sĩ Hợp Thể tham gia, con cháu Côn Luân giới La gia cũng sẽ tham gia.”

Vật tụ theo loài, con cháu Diệp gia cùng tu sĩ xuất thân thế lực lớn tụ họp, nếu không phải đám người Vương Trường Sinh vừa vặn cũng có mặt, bọn họ muốn làm quen con cháu La gia cũng không dễ dàng.

Vương Trường Sinh gật gật đầu, nói chuyện phiếm vài câu, bọn họ đi vào lầu các, ngồi thiền điều tức.

...

Phần đỉnh Thiên Kiển sơn, một quảng trường đá vàng diện tích ngàn mẫu đặt mười mấy gian kiến trúc, một tòa cung điện màu vàng cao hơn mười trượng tọa lạc ở chính phía trước, rường cột chạm trổ, mái cong đấu củng.

Trên bảng hiệu màu vàng viết ba chữ to màu vàng “Thiên Kiển điện” rồng bay phượng múa, linh quang lập lòe.

Cửa đại điện mở rộng, một ông lão áo bào vàng dáng người béo lùn ngồi ở trên chủ tọa, sắc mặt âm trầm, tai dài mũi cao mắt nhỏ, con mắt màu vàng, làn da thô ráp, ngoài thân có một chút linh văn màu vàng.

Thạch Bàn, Đại Thừa trung kỳ, một trong chín vị tu sĩ Đại Thừa của Thạch Kiển tộc.

Hơn một ngàn năm trước, một vị tu sĩ Đại Thừa của Thạch Kiển tộc chết ở đại thiên kiếp lần thứ sáu. Trong vạn năm, Thạch Kiển tộc có ba tu sĩ Đại Thừa phải độ đại thiên kiếp lần thứ sáu, vì thế, Thạch Kiển tộc chỉ có thể tổ chức hội đấu giá cỡ lớn, hy vọng có thể kiếm được tài liệu độ kiếp cấp cao.

Bảo vật độ kiếp cũng tốt, trận pháp cũng thế, đều có thể báo hỏng. Thạch Kiển tộc nội tình thâm hậu, nhưng khuyết thiếu bảo vật độ kiếp cấp cao. Thứ khác còn tốt, bảo vật độ kiếp cấp cao căn bản không thể truyền bao lâu.

Đều là tu sĩ Đại Thừa, ai không muốn mình độ đại thiên kiếp thoải mái, để lại cho hậu nhân? Nếu Đại Thừa Thạch Kiển tộc chết sạch, bảo vật độ kiếp chỉ là mầm tai vạ.

Bảo vật khác còn dễ nói, bảo vật cấp cao có thể dùng để ngăn cản đại thiên kiếp, đều là tài sản riêng của tu sĩ Đại Thừa.

Một thanh niên áo vàng dáng người cao gầy đang báo cáo với Thạch Bàn, thanh niên áo vàng tên Thạch Dật, có tu vi Hợp Thể hậu kỳ, hắn là đối tượng Thạch Kiển tộc trọng điểm bồi dưỡng, chờ hắn tu luyện đến Hợp Thể đại viên mãn, Thạch Kiển tộc sẽ cung cấp tài nguyên giúp hắn trùng kích Đại Thừa kỳ.

“Thiên La Chân Quân của Côn Luân giới La gia, Càn Quang giới Thiên Càn tông Thiên Hạo Thượng Nhân và Thiên Yêu giới Bạch Hổ Chân Quân đều tới đây. Ngoài ra, còn có hơn mười vị tu sĩ Đại Thừa, đều là đến từ nơi khác của Huyền Dương giới.”

Thạch Dật chậm rãi nói.

“Chiêu đãi bọn họ cho tốt, phái người lưu ý một phen tin tức tài liệu quý hiếm, vô luận là ai lấy ra tài liệu quý hiếm, đều phải tôn làm thượng khách, thành ý trao đổi, nghiêm cấm ỷ thế hiếp người.”

Thạch Bàn phân phó.

Tộc quy Thạch Kiển tộc vẫn luôn rất nghiêm khắc, ở địa bàn nhà mình ỷ thế hiếp người hoặc giết người đoạt bảo, sẽ ảnh hưởng danh dự bản thân, ai còn dám lấy thứ tốt đến địa bàn của Thạch Kiển tộc trao đổi.

Thạch Dật đáp ứng, nhận lệnh mà đi.

...

Một tòa trang viên diện tích trăm mẫu, Diệp Ngọc Hoàn cùng một ông lão áo bào trắng thân hình cao lớn ngồi ở trong một tòa đình đá màu trắng, thưởng thức trà nói chuyện phiếm.

Ông lão áo bào trắng khuôn mặt trắng trẻo, mang theo nụ cười, nhìn qua rất ôn hoà.

Diệp Ngọc Hàn, Đại Thừa trung kỳ, hắn đã vượt qua ba lần đại thiên kiếp, trong năm ngàn năm phải độ lần thứ tư đại thiên kiếp.

“Bói toán đưa tới lôi kiếp? Chủ đạo giới diện đại chiến? Có khoa trương như vậy sao?”

Diệp Ngọc Hàn nhíu mày nói.

“Khó mà nói, chiếu cố hắn nhiều một chút không có vấn đề, đối với chúng ta mà nói chỉ là nhấc tay mà thôi.”

Diệp Ngọc Hoàn phân tích.

Diệp Ngọc Hàn gật gật đầu, nói “Không ngờ Tuyền Cơ lão tổ bướng bỉnh như vậy, cứ phải đi Minh giới nhìn một cái.”

“Lấy thần thông bà ấy, lại thêm bảo vật trong tộc cho, hẳn là không có vấn đề lớn, hy vọng bà ấy có thể ở lại gia tộc, đừng chạy lung tung nữa.”

Diệp Ngọc Hoàn thở dài nói. Diệp Tuyền Cơ nếu ở lại Diệp gia, tuyệt đối là một chiến lực lớn.

Diệp Ngọc Hàn gật gật đầu, chưa nói cái gì nữa.

...

Hai ngày thời gian rất nhanh đã trôi qua.

Sáng sớm một ngày này, bốn người Vương Trường Sinh, Uông Như Yên, Vương Thanh Sơn, Tứ Hải Chân Quân tới cửa một tòa trang viên diện tích trăm mẫu, bọn họ tham gia tụ hội Diệp Thông Thiên tổ chức, muốn kết giao một ít tu sĩ thế lực lớn, xem xem có thể đổi được vật quý hiếm hay không.

Vương Trường Sinh bảo Vương Hướng Vinh mua một ít điển tịch giới thiệu tài liệu luyện khí, ở trong một quyển điển tịch tìm được ghi chép về Thái Ất Kim Tinh.

Trải qua so sánh nhiều lần, Vương Trường Sinh có thể xác định, khối khoáng thạch kia chính là Thái Ất Kim Tinh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận