Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 2912: Huyền Phong động thiên và tin tức về Thanh Loan quả (1)

Một cô gái váy lam diện mạo thanh lệ đi ra từ thiên viện. Trên mặt là tươi cười nồng đậm, chính là con gái duy nhất của Giang Thanh Phong, Giang Ngọc Lâm.

Vương Trường Sinh xoay chuyển ánh mắt, nhìn về phía cô gái váy lam.

Cô gái váy lam nhìn thấy Vương Trường Sinh, trong mắt đẹp lộ ra vài phần sợ hãi. Tươi cười trên mặt cũng bị kiềm hãm.

Thân hình Giang Thanh Phong nhoáng lên một cái, che chở trước mặt Giang Ngọc Lâm.

“Tiền bối, tiểu nữ không hiểu chuyện. Nếu có chỗ nào mạo phạm, còn mong tiền bối thứ tội.”

Giang Thanh Phong có chút khẩn trương nói. Thực lực cách nhau quá lớn, hắn đắc tội không nổi.

“Tiền bối đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân, tha cho vãn bối một mệnh!”

Giang Ngọc Lâm vội vàng mở miệng cầu xin tha thứ, thần sắc thấp thỏm. Mấy năm nay, chính mắt nàng nhìn thấy nhiều vị nữ tu sĩ bị dị tộc hành hạ đến chết. Nàng vừa sợ vừa hận dị tộc.

“Ở đây có huyết thực gì? Ta muốn còn sống, yêu thú thuộc tính thuỷ là tốt nhất.”

Vương Trường Sinh mở miệng hỏi.

“Huyết thực? Tiền bối chờ một chút, ta muộn một chút sẽ đưa đến cho ngài.”

Giang Thanh Phong vội vàng đáp ứng xuống, trong lòng thầm nghĩ: “Quả nhiên hắn là dị tộc. Hy vọng hắn sẽ không thẹn quá hoá giận.”

“Các ngươi là Nhân tộc? Sao lại xuất hiện ở đây?”

Vương Trường Sinh thuận miệng hỏi.

Giang Thanh Phong lộ vẻ khó xử. Bọn họ đương nhiên không chủ động đi vào Huyền Ưng đảo, còn không phải do Phong Diêu phái người bắt bọn họ tới sao. Nhưng loại chuyện này, hắn không dám nói ra khỏi miệng.

“Bọn họ là do ta phái người bắt được, có một chút thiên phú ở phương diện gieo trồng. Giao huynh có hứng thú với bọn họ sao?”

Thanh âm sang sảng của người nam chợt vang lên.

Vừa dứt lời, một cỗ cuồng phong thổi quét qua. Phong Diêu chợt xuất hiện tại phụ cận Vương Trường Sinh, vẻ mặt tươi cười.

“Linh thực phu của Nhân tộc quả thật lợi hại, giỏi nuôi trồng linh dược linh quả. Phong đạo hữu có phúc khí tốt.”

Vương Trường Sinh khách sáo nói.

“Giao đạo hữu khách khí rồi, ngươi muốn linh thực phu sao? Vậy thì dễ, ta phái người bắt cho ngươi vài tên, nhưng so ra vẫn kém hơn so với Giang Thanh Phong. Hắn là đệ tử Ngũ Hành tông, tinh thông thuật gieo trồng. Tính hẳn lên, hắn còn là đồ tôn của Ngũ Hành Tử đó!”

Phong Diêu giải thích.

“Như vậy rất phiền toái, ta nhận ý tốt của Phong đạo hữu là được rồi.”

Vương Trường Sinh uyển chuyển cự tuyệt. Hắn chỉ là muốn nghe ngóng lai lịch của Giang Thanh Phong. Không nghĩ tới Giang Thanh Phong đến từ Ngũ Hành tông.

Ngũ Hành tông đã bị diệt, Giang Thanh Phong xem chừng còn chưa biết tin tức này.

“Nếu không ngại phiền toái vậy thì mua đi! Ta quen biết một vị Viên đạo hữu, hắn có phương pháp. Chỉ cần nguyện ý xuất linh thạch, Nhân tộc Hoá thần kỳ đều có thể mua được. Linh thực phu Hoá thần kỳ cũng không dễ mua, ta chẳng qua là vận khí tốt.”

Phong Diêu giải thích nói.

Vương Trường Sinh lắc đầu rồi nói: “Phong đạo hữu nói đùa rồi. Chúng ta ra ngoài du lịch, không có hứng thú mang theo tuỳ tùng.”

Thân phận hiện tại của hắn là Giao nhân tộc, mang theo Nhân tộc Nguyên Anh kỳ sẽ làm liên luỵ hắn.

“Điều này cũng đúng, Giao huynh, ta có chút việc muốn thương lượng với ngươi. Chúng ta tới chỗ khác nói chuyện đi.”

Phong Diêu khách khí nói.

Vương Trường Sinh gật đầu đáp ứng, đi theo Phong Diêu rời khỏi.

Giang Ngọc Lâm thở phào nhẹ nhõm, quả tạ nơi tim rút cuộc cũng có thể buông xuống, phía sau lưng bị mồ hôi lạnh làm ướt.

Giang Thanh Phong cũng thở phào nhẹ nhõm. Hắn thật lo lắng đối phương sẽ làm gì đó đối với Giang Ngọc Lâm.

Tại một toà cung điện màu xanh kim bích huy hoàng, sàn được trải bằng một loại ngọc thạch màu xanh. Tám cây cột đá thô to chống đỡ toàn bộ đại điện, trung tâm là một bậc thang màu xanh. Ở phía trên bậc thang màu xanh có một ghế ngọc màu xanh chạm khắc hình song ưng.

Phong Diêu ngồi trên ghế ngọc màu xanh, Vương Trường Sinh ngồi ở một bên.

“Giao huynh, ta đã phái người hỏi thăm nhưng không có người ngươi muốn tìm. Vị Kim Quy chân quân đó thực sự sống ở đây sao?”

Phong Diêu tò mò hỏi. Hắn đã ở đây nhiều năm, đều chưa từng nghe nói đến Kim Quy chân quân. Phái người hỏi thăm tung tích của Kim Quy chân quân, cũng không có thu hoạch gì.

“Không có? Không thể nào! Quy đạo hữu đã nói với ta, hắn ở phiến hải vực này. Chẳng lẽ hắn chuyển đi rồi?”

Vương Trường Sinh nhíu mày nói, hắn đương nhiên biết chân tướng.

Phong Diêu gật gật đầu trả lời: “Hẳn là vậy. Người của ta thăm hỏi trong phạm vi tỷ dặm, đều không hỏi thăm được Kim Quy chân quân là ai. Có lẽ hắn đã chuyển đi rồi. Dù sao các ngươi gặp mặt cũng đã là ba trăm năm trước, thời gian dài như vậy, có lẽ xảy ra biến cố gì đó cũng không chừng.”

Vương Trường Sinh thở dài một hơi, mặt lộ vẻ tiếc nuối.

“Vương đạo hữu, mạo muội hỏi một câu, các ngươi tìm Kim Quy chân quân là vì chuyện gì? Nói không chừng ta cũng có thể giúp đỡ.”

Phong Diêu tựa như không chút để ý hỏi.

“Không có gì, Kim Quy chân quân không nói tỉ mỉ. Chỉ bảo chúng ta tới nơi này tìm hắn, không nghĩ hắn lại không còn ở đây nữa.”

Vương Trường Sinh lắc đầu nói, nhiều lời ắt bại lộ. Hắn đã tạo nên một lời nói dối, muốn che lấp phải dùng lời nói dối thứ hai, lại cần biên thêm một lời nói dối khác. Nói nhiều rất dễ làm bại lộ.

“Đúng rồi, Phượng đạo hữu, khi nãy ngươi nói có chuyện muốn nói với ta, không biết là có chuyện gì?”

Vương Trường Sinh vội vàng dời đề tài.

Bạn cần đăng nhập để bình luận