Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 1932: Bạch Linh Nhi đến thăm

Bởi vì Chu Tư Hồng, toàn bộ Nam Hải tu tiên giới ở trạng thái chuẩn bị chiến đấu, truyền tin tức bị ảnh hưởng.

“Chuyện này giao cho Thanh Sơn đi làm là được, ta tin tưởng nó có thể làm tốt.”

Trong lời nói của Vương Trường Sinh tràn ngập lòng tin đối với Vương Thanh Sơn, Vương Thanh Sơn chưa bao giờ khiến hắn thất vọng.

...

Đông Hoang, Ngụy quốc.

Vương Thanh Sơn sau khi quay về Ngụy quốc, lợi dụng thần thông to lớn, cải tạo Thanh Liên sơn một phen.

Thanh Liên sơn bây giờ cao một ngàn ba trăm trượng, thế núi dốc, từ chân núi đến đỉnh núi trải rộng kiến trúc lớn nhỏ không đồng nhất, lấy Thanh Liên sơn làm trung tâm, trong phạm vi mười dặm đều bày ra nhiều tầng cấm chế, đề phòng nghiêm ngặt.

Theo tin tức Vương Thanh Sơn xây dựng lại Thanh Liên sơn trang truyền ra, chuyện này trở thành đề tài câu chuyện trà dư tửu hậu của rất nhiều tu sĩ, ngươi nếu nói không biết Thanh Liên kiếm tôn xây dựng lại Thanh Liên sơn trang, đều sẽ bị người ta giễu cợt.

Mỗi ngày đều có lượng lớn khách đến bái phỏng, chỉ có số ít tu sĩ có thể gặp được Vương Thanh Sơn, thế lực nhỏ tới thăm, Vương gia chỉ phái mấy tu sĩ Trúc Cơ tiếp đãi. Cho dù như thế, các thế lực nhỏ đó cũng cảm thấy rất kích động.

...

Phần đỉnh Thanh Liên sơn là một tòa trang viên diện tích trăm mẫu, trong một tòa đại sảnh rộng rãi sáng ngời.

Vương Thanh Sơn ngồi ở trên chủ tọa, vẻ mặt lạnh nhạt, Hàn Nguyệt Hinh, Ngô Ngọc Phong ngồi ở một bên, vẻ mặt bọn họ cung kính.

Ngô gia ở Đông Hoang cũng là gia tộc tu tiên có chút danh tiếng, mặc kệ nói như thế nào, Vương Thanh Sơn và Hàn Nguyệt Hinh dù sao cũng là quen biết một hồi, hắn phái người mời hai nhà Ngô Hàn tham gia lễ mừng xây dựng lại Thanh Liên sơn trang, hai nhà Ngô Hàn phái vài vị tu sĩ Kết Đan tham gia.

“Ngô tiểu hữu, Hàn tiểu hữu, các ngươi trở về chuyển ý tứ của ta với trưởng bối nhà mình, chuyện này đối với gia tộc các ngươi mà nói cũng là một chuyện tốt.”

Vương Thanh Sơn giọng điệu thành khẩn, hắn tính thành lập một phường thị cỡ lớn, mời thế lực có tu sĩ Nguyên Anh tọa trấn tham dự trù hoạch kiến lập phường thị. Nói thật, tài nguyên tu tiên Đông Hoang đều nắm ở trên tay sáu đại tiên môn, Vương Thanh Sơn thành lập phường thị cỡ lớn tiền lời sẽ không quá cao, mời thế lực khác tham dự trù hoạch kiến lập phường thị, ích lợi liền càng ít.

Thành lập phường thị cỡ lớn chỉ là một việc, hắn muốn mượn cơ hội này tụ tập nhiều thế lực ở phụ cận Thanh Liên sơn trang, nếu là ai lại ra tay với Thanh Liên sơn trang, khẳng định cần rút ra phường thị, đến lúc đó, kẻ địch sẽ không là kẻ địch của Vương gia, mà là kẻ địch chung của Đông Hoang.

Vương Thanh Sơn là muốn tăng thêm lợi thế của Thanh Liên sơn trang, để kẻ địch ném chuột sợ vỡ đồ.

Thương đội của Vương gia từ Nam Hải vận chuyển hàng hóa đến Đông Hoang bán ra, tiện thế lực khác của Đông Hoang mua tài nguyên tu tiên, đây là thắng lợi chung, hai nhà Ngô Hàn không có lý do từ chối.

“Chúng ta nhất định báo cáo y nguyên lời của Vương tiền bối cho trưởng bối, Vương tiền bối cứ yên tâm.”

Ngô Ngọc Phong lập tức đáp ứng, cái này đối với bọn họ mà nói chỉ là cái nhấc tay.

Vương Thanh Sơn vui mừng gật gật đầu: “Các ngươi tạm thời ở lại Thanh Liên sơn trang đi! Ngày mai chính là ngày Thanh Liên sơn trang xây dựng lại, đón lễ mừng xong các ngươi lại trở về cũng không muộn.”

“Vâng, vậy chúng ta liền quấy rầy rồi.”

Vương Thanh Sơn gọi tới một tộc nhân, dẫn Ngô Ngọc Phong cùng Hàn Nguyệt Hinh đi nghỉ ngơi.

Một khu vườn trồng không ít Hải Đường thụ, Diệp Hải Đường đứng ở dưới tàng cây một cây Hải Đường, vẻ mặt ảm đạm.

Cái sân này là chỗ ở của Vương Trường Nguyệt, Vương Trường Nguyệt cùng Diệp Lâm mai táng ngay tại nơi này.

Bên cạnh cây Hải Đường có một ngôi mộ nhỏ, trên mộ bia có khắc bảy chữ to “Từ mẫu Vương Trường Nguyệt chi mộ”.

Cân nhắc đến Cửu U tông có thể là kẻ địch, tên Diệp Lâm cũng không thể khắc trên mộ bia, chỉ có thể khắc vào trong lòng Diệp Hải Đường.

Tra hết điển tịch Vương gia, cũng chưa tìm được hai chữ Diệp Lâm.

“Cha, mẹ, mọi người yên tâm, con nhất định sẽ điều tra rõ ai là hung phạm, tuyệt đối sẽ không để đệ đệ uổng mạng, nợ máu trả bằng máu.”

Diệp Hải Đường tự quyết định, mặt đầy sát khí.

Diệp Hải Đường lật bàn tay ngọc, một cái hộp thức ăn tinh xảo đẹp đẽ liền xuất hiện trên tay. Nàng lấy ra một đĩa bánh đậu đỏ cùng một quyển điển tịch trận pháp, tế bái cha mẹ đã mất.

Vương Trường Nguyệt lúc còn sống thích nhất ăn bánh đậu đỏ, Diệp Lâm thích tìm đọc điển tịch trận pháp.

Diệp Hải Đường quỳ xuống, dập đầu ba cái thật mạnh, thiêu hủy điển tịch trận pháp, xoay người đi ra ngoài.

Buổi sáng hôm sau, ánh bình minh mới lên, một luồng ánh mặt trời màu vàng tươi chiếu ở trên Thanh Liên sơn trang, mang đến một tia ấm áp cho cả tòa Thanh Liên sơn trang.

Tu sĩ Vương gia mặc pháp y hình thức thống nhất, trên pháp y đều thêu một đóa hoa sen màu xanh, mỗi một vị tu sĩ Vương gia trên mặt tràn đầy tự tin, Vương Anh Kiệt cũng ở bên trong.

Hắn từng đọc tộc sử, gia tộc xuất thân Đông Hoang Thanh Liên sơn trang, nhưng hắn không ngờ, mình có thể chứng kiến Thanh Liên sơn trang xây dựng lại.

Giữa sườn núi, một quảng trường đá lớn trăm mẫu, một tòa tháp khổng lồ màu xanh cao hơn ba mươi trượng sừng sững trên quảng trường đá, trên lối vào viết ba chữ to “Thanh Liên tháp”.

Bạn cần đăng nhập để bình luận