Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 5497: Phục kích tu sĩ đại tộc (1)

Sóng âm màu vàng lướt qua thân thể sư tử khổng lồ màu trắng, sư tử khổng lồ màu trắng phát ra tiếng kêu thảm thiết thống khổ đến cực điểm, bay ngược ra ngoài, đập mạnh trên mặt đất, đập ra một cái hố khổng lồ.

Hào quang màu trắng lóe lên, sư tử khổng lồ màu trắng hóa thành một thanh niên áo trắng thân hình cao lớn, ngoài thân máu tươi đầm đìa.

“Đạo hữu dừng tay, ta bằng lòng nhận ngươi làm chủ, tha ta một mạng.”

Thanh niên áo trắng mở miệng cầu xin tha thứ, vẻ mặt đầy chờ mong.

“Bây giờ mới cầu xin tha thứ, muộn rồi.”

Giọng điệu Bạch Băng lạnh như băng, vung tay phải, một cây phi kiếm lóe lên hào quang màu trắng bay ra, đánh lên trên thân thanh niên áo trắng, truyền ra một tiếng vang trầm.

Một ông lão áo bào đỏ bụng phệ giơ tay phải, một đạo hào quang màu đỏ bay ra, nháy mắt biến mất không thấy nữa.

Ngay sau đó, một tòa tháp khổng lồ lóe ra hào quang màu đỏ xuất hiện ở đỉnh đầu thanh niên áo trắng, mặt ngoài thân tháp bọc một ngọn lửa màu đỏ.

Huyền Thiên chi bảo Xích Lôi Tháp, một trong mười đại trấn tộc chi bảo của Thiên Minh tộc.

Thiên Minh tộc là siêu cấp đại tộc nổi tiếng ngang với Tào gia, Huyền Thiên chi bảo tự nhiên không chỉ một món.

Xích Lôi Tháp hạ xuống thẳng mặt, bao phủ thanh niên áo trắng.

Tiếng sấm sét ầm ầm ầm vang lên, Xích Lôi Tháp kịch liệt chớp lên, non nửa khắc đồng hồ sau, lúc này mới dừng chớp lên.

Ông lão áo bào đỏ bấm pháp quyết, Xích Lôi Tháp bay lên, một con sư tử khổng lồ toàn thân cháy đen ngã ở trên mặt đất, không nhúc nhích.

Một con sư tử trắng cỡ nhỏ vừa rời cơ thể, Phú Hải lấy ra một bình ngọc màu lam, thu đi sư tử trắng cỡ nhỏ. Bạch Băng bay lên trước, từ trong bụng sư tử khổng lồ màu trắng móc ra một viên tinh thạch màu trắng

“Chân Linh Chi Hạch!”

Bạch Băng kích động nói, nàng luyện hóa Chân Linh Chi Hạch, có hi vọng tu luyện thành chân linh.

“Nơi này hẳn là còn có chân linh khác, chúng ta đi nơi khác một chút.” Phú Hải thúc giục.

Bạch Băng thu hồi thi thể sư tử khổng lồ màu trắng, đoàn người rời khỏi nơi đây.

...

Một quần thể núi lửa màu đỏ, nhiệt độ cao đến dọa người, bầu trời đều là màu đỏ đậm.

Khóa Linh Phi Thiên Xa lơ lửng trên bầu trời, đôi mắt Vương Thôn Thiên sáng lên hào quang màu vàng chói mắt.

“Hướng Tây Nam, trong một hang động có một cây Xích Lân Tiên Mộc.”

Vương Thôn Thiên chỉ về hướng Tây Nam, nói.

“Xích Lân Tiên Mộc!”

Vương Trường Sinh ngạc nhiên lẫn vui mừng đan xen, Xích Lân Tiên Mộc đã có thể lấy để bày trận, cũng có thể lấy để luyện chế tiên khí, tác dụng bày trận rộng khắp.

Bình thường mà nói, phụ cận tiên mộc tiên dược đều sẽ có yêu thú trông coi, nhưng Vương Thôn Thiên vẫn chưa phát hiện bất cứ yêu thú nào.

Tầm Yêu Kính trên tay Vương Trường Sinh chưa có bất cứ phản ứng nào, cái này không bài trừ không có yêu thú. Tiến vào mảnh vỡ tiên giới lâu như vậy, bằng vào Tầm Yêu Kính, Vương Trường Sinh phát hiện không ít yêu thú bậc tám, nhưng có một số yêu thú tinh thông thuật ẩn nấp, Tầm Yêu Kính cũng không phát hiện được.

Vương Trường Sinh bấm pháp quyết, Khóa Linh Phi Thiên Xa hướng về phía Tây Nam bay đi, sau khi lóe lên một cái, Khóa Linh Phi Thiên Xa xuất hiện ở đỉnh một ngọn núi lớn màu đỏ thế núi hiểm trở, phía trước có một thung lũng cỡ lớn bốn phương thông suốt, trong thung lũng có một hang núi thật lớn, mặt đất phân tán lượng lớn tảng đá màu đỏ.

“Cửu thúc, nơi này có yêu thú bậc tám!”

Vương Thanh Sơn mở miệng nói. Người đá có thể cảm ứng được thần hồn dao động của sinh linh, muốn ẩn nấp thần hồn dao động là rất khó khăn, món Ẩn Hồn Tỏa kia của Âm Mị tộc có thể làm được.

Hắn vung cổ tay, người đá từ vòng tay linh thú bay ra, nhập vào lòng đất biến mất.

Một lát sau, trong hang truyền ra một chuỗi tiếng nổ thật lớn.

“Có một con Xích Diễm Tích* bậc tám tránh ở phụ cận Xích Lân Tiên Mộc, người đá đang dẫn nó ra.”

* tích: thằn lằn lửa

Vương Thôn Thiên mở miệng nói.

Vừa dứt lời, mặt đất phồng lên một gò đất, gò đất nhanh chóng di động, một con thằn lằn toàn thân màu đỏ từ trong hang bay ra, đây là một con Xích Diễm Tích bậc tám trung phẩm.

Thằn lằn màu đỏ vừa lộ mặt, một tiếng sét vang lên, một tia sét màu bạc thô to vô cùng cắt qua bầu trời, bổ lên trên thân nó, lôi quang bao phủ thằn lằn màu đỏ.

Một tiếng rít quái dị đến cực điểm vang lên, một làn sóng âm màu đỏ thổi quét ra, lôi quang tán loạn, hiện ra bóng dáng thằn lằn màu đỏ, ngoài thân cháy đen, bốc ra một làn khói đen.

Nó vừa lộ mặt, một cầu vồng màu xanh bắn nhanh đến, thoải mái đánh tan sóng âm màu đỏ, lướt qua thân thể thằn lằn màu đỏ chém nó thành hai nửa.

Cầu vồng màu xanh xoay quanh một cái, bay về trên tay Vương Thanh Sơn. Lấy tu vi Đại Thừa trung kỳ của hắn, sử dụng Huyền Thiên tàn bảo tiêu diệt Xích Diễm Tích là chuyện rất nhẹ nhàng, thân thể Xích Diễm Tích so với chân linh còn kém xa.

Bạch Ngọc Kỳ lấy ra một cái bình ngọc màu trắng, thu đi tinh hồn Xích Diễm Tích.

Ba người Vương Sâm, Bạch Ngọc Kỳ, Vương Xuyên Minh bay vào hang, di dời Xích Lân Tiên Mộc.

“Chủ nhân, tu sĩ Đại Thừa Đằng tộc tới đây, còn có dư nghiệt Thang tộc Dược tộc, bọn họ đang đuổi giết giao long bậc tám.”

Vương Thôn Thiên mở miệng nói.

“Đằng tộc! Vừa lúc diệt bọn hắn, bằng không sau khi bọn hắn rời khỏi mảnh vỡ tiên giới, vẫn sẽ tới tìm chúng ta gây phiền toái.”

Vẻ mặt Vương Mạnh Bân đầy sát khí.

Bạn cần đăng nhập để bình luận