Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 3324: Vương Thanh Bạch thủ hộ gia tộc (2)

Tuổi thọ của yêu thú vốn đã dài hơn tu sĩ cùng cấp, Vương Thanh Bạch từng dùng linh đan diệu dược kéo dài tuổi thọ, còn có hơn tám trăm năm tuổi thọ, trước mắt là Hóa Thần trung kỳ.

“Lão tổ tông, thế công của Hải tộc rất mãnh liệt, đã lấy được Bách Lý thế gia, đang hướng Vương gia chúng ta đánh tới.”

Một ông lão áo bào xanh cao cao gầy gầy mở miệng nói, vẻ mặt đầy lo lắng.

Vương Tông Minh, Nguyên Anh trung kỳ, hắn là hậu nhân của Vương Trường Sinh, đương nhiệm gia chủ Vương gia.

“Hải tộc có hai vị Hóa Thần, còn có thông thiên linh bảo, không dễ đối phó.”

“Chỉ dựa vào Vương gia chúng ta, không ngăn được!”

“Đúng vậy! Hải tộc đã tiêu diệt nhiều thế lực.”

Đám đông tộc lão nhao nhao nghị luận, vẻ mặt bọn họ đầy lo lắng.

Vương gia mấy năm nay luôn xuống dốc, dựa hết vào Vương Thanh Bạch chống đỡ, không có ai cho rằng gia tộc có thể vượt qua một cửa ải này.

“Vạn Thú đảo đâu! Người phái đi Vạn Thú đảo trở về chưa?”

Vương Thanh Bạch nhíu mày hỏi.

“Vạn Thú đảo cũng đã bị Hải tộc công kích, tổn thất thê thảm nặng nề, không rảnh trợ giúp chúng ta. Trung Nguyên có ma đầu Hóa Thần làm loạn, Tây Mạc có sa thú bậc năm làm hại nhân gian, Bắc cương các thế lực lớn nội đấu.”

Vương Tông Minh miệng đầy cay đắng. Nhà dột còn gặp mưa suốt đêm, bây giờ các nơi của Đông Ly giới đều không yên ổn, ai cũng không để ý được tới người khác, tự quét tuyết trước cửa.

Một tràng tiếng nổ thật lớn vang lên, tiếng cảnh báo nổ vang.

“Địch tấn công, địch tấn công.”

“Hải tộc giết đến rồi! Phen này làm sao bây giờ.”

“Nếu không chúng ta khởi động hộ tộc đại trận, để Thanh Liên đảo chìm vào đáy biển đi! Trốn tám trăm một ngàn năm rồi nói sau.”

Đám đông tộc nhân ai cũng phát biểu ý kiến của mình. Hải tộc một lần này hưng sư động chúng, Vương gia muốn vượt qua một cửa ải này, chỉ có thể khởi động hộ đảo đại trận, đưa Thanh Liên đảo trốn vào đáy biển.

“Hoảng cái gì? Có ta ở đây, không cần hoảng, theo ta ra ngoài xem.”

Vương Thanh Bạch trầm giọng nói, hóa thành một đạo độn quang màu trắng xé gió chạy đi, bay ra bên ngoài.

Ngoài Thanh Liên đảo, một cơn sóng lớn ngập trời cao vạn trượng nằm ngang ở trên mặt biển, hơn một ngàn tên Hải tộc đứng ở trên sóng lớn, hơn phân nửa là bán yêu.

Cầm đầu là một thiếu phụ váy lam ngũ quan diễm lệ, trên cánh tay có mấy miếng vảy màu lam, trên mặt có nửa miếng vảy màu lam, tròng mắt là màu lam.

Kình Ngọc Châu, Hóa Thần trung kỳ, bản thể là một con Thôn Hải Kình bậc năm trung phẩm.

“Kình tiên tử, tác phong lớn quá, dẫn nhiều người như vậy tới Vương gia chúng ta, ý như thế nào?”

Vương Thanh Bạch lạnh mặt hỏi.

“Vương gia các ngươi? Ngươi bản thể là một con giao long bậc năm, lại cam nguyện trông cửa cho Vương gia? Cần gì chứ! Không bằng gia nhập Hải tộc chúng ta? Ta bằng lòng song tu với ngươi, chúng ta liên thủ, Đông Ly giới không có ai là đối thủ của chúng ta, tương lai phi thăng linh giới cũng không phải vấn đề.”

Giọng điệu Kình Ngọc Châu tràn ngập dụ hoặc, nàng nói là lời thật lòng.

Nam Hải giao long nhất tộc đã xuống dốc, toàn bộ Đông Ly giới, chỉ có Vương Thanh Bạch một con giao long bậc năm này, ở trong mắt nàng, cũng chỉ có Vương Thanh Bạch xứng đôi làm đạo lữ của nàng.

“Hừ, ta từ nhỏ lớn lên ở Vương gia, Vương gia chính là nhà của ta, ngươi thật sự muốn đối phó Vương gia, ta là kẻ đầu tiên không đáp ứng.”

Vương Thanh Bạch giọng điệu lạnh lùng.

“Từ nhỏ lớn lên ở Vương gia? Tu sĩ Nhân tộc chỉ coi ngươi làm nô bộc, nào từng coi ngươi là người nhà, ngươi sẽ không thật sự tin tu sĩ Nhân tộc nói dối, thực mang bọn họ coi là người thân chứ! Thật không hiểu Bách Linh tiên tử trút cho ngươi mê hồn dược gì, ngươi thế mà cam tâm thủ Vương gia hơn hai ngàn năm.”

Kình Ngọc Châu cười khẩy nói, vẻ mặt đầy khinh thường.

“Câm mồm, ta không cho phép ngươi nói tỷ tỷ của ta như vậy.”

Vương Thanh Bạch sắc mặt lạnh lùng, ngoài thân nở rộ hào quang màu trắng, hóa thành một con giao long màu trắng dài hơn trăm trượng, trên lưng mọc một đôi cánh thịt màu trắng.

Ở trong một tràng tiếng rồng gầm đinh tai nhức óc, giao long màu trắng lao về phía Kình Ngọc Châu.

Cùng lúc đó, tu sĩ Vương gia cũng thúc giục trận pháp, công kích bọn Kình Ngọc Châu, hơn nữa triệu ra con rối thú.

Vương gia vốn có nhiều con rối thú bậc bốn, nhưng sau khi tu sĩ Nguyên Anh thế hệ trước tọa hóa, tộc nhân có thể luyện chế ra con rối thú bậc bốn càng ngày càng ít, bây giờ đã không có tộc nhân nào có thể luyện chế ra con rối thú bậc bốn, đều là tồn kho trước kia.

Tiền nhân trồng cây hậu nhân hưởng bóng mát, hậu nhân nếu không chịu cố gắng, dựa vào tiền vốn lão tổ tông tích góp, còn có thể tiêu xài một đoạn thời gian, đây là chuyện không thể tránh khỏi. Bất cứ thế lực nào cũng không có khả năng hưng thịnh mãi, sẽ luôn có thời kì giáp hạt.

Giao long màu trắng chưa tới gần, đã phun ra một đạo hào quang màu trắng chói mắt, hướng thẳng đến Kình Ngọc Châu. Nơi hào quang màu trắng đi qua, hư không xuất hiện lượng lớn băng vụn màu trắng, mặt biển cũng bắt đầu kết băng.

Kình Ngọc Châu phất tay áo, mặt biển kịch liệt quay cuồng, nhấc lên một cơn sóng lớn ngập trời cao hơn ngàn trượng, bổ về phía hào quang màu trắng.

Hào quang màu trắng va chạm với sóng lớn ngập trời, sóng lớn ngập trời lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được kết băng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận