Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 1697: Phất nhanh

Ánh lửa chợt loé, một cái Nguyên Anh có ngoại hình giống Hoả Vân tán nhân bay ra từ bên trong lốc xoáy.

Nó vừa bay ra khỏi lốc xoáy, một đạo cột sáng thô to từ trên trời giáng xuống, che kín Nguyên Anh, chính là Tử nguyệt huyền quang.

Nguyên Anh nhất thời bị định trụ giữa không trung, vẫn không nhúc nhích.

Một tấm phù triện màu bạc bay vụt đến, dán lên trên người Nguyên Anh, thần sắc Nguyên Anh dại xuống.

Vương Trường Sinh bỏ Nguyên Anh của Hoả Vân tán nhân vào bên trong hộp ngọc, lại dán thêm một tấm phù triện.

“Sư muội, ngươi không sao chứ!”

Vương Trường Sinh nhìn về phía Tử Nguyệt tiên tử , than thiết hỏi.

Tử Nguyệt tiên tử đã lấy ra một trường bào màu tím, che kín cảnh xuân.

“Ta không có việc gì, nhưng phải tìm một địa phương điều dưỡng một thời gian.”

Tử Nguyệt tiên tử hữu khí vô lực nói, một bộ dáng mười phần suy yếu.

“Có Nguyên Anh tu sĩ đến đay, chúng ta mau đi thôi.”

Vương Trường Sinh đột nhiên nhìn về phía chân trời xa xa, vội vàng thu hồi khôi lỗi thú bậc bốn và tài vật ở trên đất. Thuận tiện lấy ra một viên hoả cầu, thiêu huỷ thi thể Viên Cương. Hắn và Tử Nguyệt tiên tử cùng nhau nhảy vào hải lý, Trấn hải viên theo sát phía sau.

Gần nửa khác đồng hồ sau, một đạo thanh quang bay tới từ phía chân trời xa xa, dừng ở trên bầu trời hoang đảo.

Thanh quang chợt tắt, lộ ra một ông lão áo bào xanh mặt mũi hiền lành, trên quần áo ông lão áo bào xanh có thêu đồ án hình nhật nguyệt, hiển nhiên là tu sĩ nhật nguyệt cung.

Hắn liếc nhìn hố lớn trên hoang đảo, có chút không chắc chắn, lẩm bẩm: “Vừa rồi hình như là thần thông độc môn của Trấn hải viên, Trấn linh rống. Dư nghiệt Trấn Hải tông còn chưa chết hết?”

Hắn bay đến hoang đảo, cẩn thận kiểm tra. Bên trong một cái hố lớn tìm được một mảnh vài rách, bên trên có thêu đồ án hình giao long màu vàng. Đây là dấu hiệu của Hoàng Long đảo.

“Hoàng Long đảo, không lẽ tu sĩ Hoàng Long đảo phát hiện hành tung của dư nghiệt Trấn Hải tông, nên bị diệt khẩu?”

Sắc mặt ông lão áo bào xanh âm trầm bất định, hơi dơ dự rồi dọc theo đường cũ quay về.

...

San Hô hải vực, Hoàng Long đảo.

Hoàng Long điện, một người nam trung niên khuôn mặt trắng nõn đang bẩm báo gì đó với Hoàng Long chân nhân. Người nam trung niên có thần sắc khẩn trương, ánh mắt của Hoàng Long chân nhân âm trầm.

“Cái gì? Bản mạng hồn đăng của Viên sư đệ tắt rồi? Có ai biết hành tung của hắn không? Bản mạng hồn đăng của hắn sao có thể tắt?

Hoang Long chân nhân nghiêm mặt hỏi, trong mắt loé ra hàn quang.

Viên Cương không những là Nguyên Anh tu sĩ, còn là một vị Luyện khí sư cấp bốn. Hoàng Long chân nhân cũng muốn dựa vào Viên Cương . Viên Cương thân tử đạo tiêu, đối với Hoàng Long đảo mà nói là một tổn thất khó có thể thừa nhận.

Từ lúc Hoàng Long đảo được lập tới nay, chưa từng có tổn thất lớn như vậy.

“Đệ tử hỏi hai vị đệ tử của Viên sư thúc, bọn họ nói Viên sư thúc đi tham gia Thần binh đại hội.”

“Tra, lập tức phái người đi Thần binh đảo tìm hiểu tin tức. Lão phu cũng không tin, hung thủ không lưu lại dấu vết gì. Điều tra cho rõ, sau đó lập tức trở về hội báo với lão phu.”

Nguyên Anh tu sĩ của Hoàng Long đảo vốn có ba người, hiện tại chỉ còn lại hai, tổn thất thảm trọng.

Làm cho Hoàng Long chân nhân có chút vui mừng là Hoàng Ngọc Hư đang bế quan đánh sâu vào Nguyên Anh. Hắn có khả năng cao sẽ tiến vào Nguyên Anh kỳ.

“Vâng, đảo chủ.”



Tây bắc bộ của Vạn Mãng hải vực, một toà hoang đảo lớn hơn trăm dặm.

Mặt biển tĩnh lặng chợt dậy lên từng đợt sóng biển cao mấy trượng, Vương Trường Sinh và Tử Nguyệt tiên tử bay ra từ đáy biển, bay vào bên trong một sơn động bí ẩn.

Tử Nguyệt tiên tử mặt không còn chút máu, một bộ dáng trọng thương không nhẹ.

Tay áo bào của Vương Trường Sinh run lên, bay ra mấy chục cây trận kỳ màu vàng, nhập vào bên trong vách đá. Hắn đánh vào trận bàn một đạo pháp quyết, một mảng sương mù màu vàng tuôn ta. Hoá thành một mặt tường đất màu vàng, phong kín cửa động.

Trên tường đá xuất hiện một lớp màn hìn thản niên màu vàng, như ẩn như hiện.

“Điền sư muội, ngươi mau ăn vào viên Hạo nguyên đan này để chữa thương."

Vương Trường Sinh lấy ra một viên thuốc màu trắng, đưa cho Tử Nguyệt tiên tử.

Tử Nguyệt tiên tử lên tiếng cảm tạ, tiếp nhận đan dược, không chút do dự nuốt xuống. Vương Trường Sinh nếu muốn hại nàng, vốn dĩ không cần động tay động chân trên đan dược.

Lần này mười phần hung hiểm, nếu không phải có Trấn hải viên tương trợ, Vương Trường Sinh và Tử Nguyệt tiên tử thật đánh không lại hai người Viên Cương và Hoả Vân tán nhân. Chỉ một con khôi lỗi thú cấp bốn cũng đủ phiền rồi.

Làm cho Vương Trường Sinh có chút hoang mang là hình như Viên Cương phát hiện ra thân phận của bọn họ. Hắn cẩn thận hồi tưởng một chút tất cả những chuyện đã xảy ra.

Vì sao Viên Cương nói Vương Trường Sinh đến vì Vạn tiên lệnh? Cho dù Vương Trường Sinh thật sự đến vì Vạn tiên lệnh, Viên Cương cũng không cần nói ra, càng không cần rời khỏi phường thị.

Hắn lấy ra một cái hộp ngọc, lấy ra Nguyên Anh của Hoả Vân tán nhân. Tay phải dán lên mặt trên của Nguyên Anh, bàn tay hắn sáng lên một trận sáng mờ.

Nguyên Anh lộ ra vẻ mặt thống khổ, không phải Nguyên Anh tu sĩ nào cũng có thể chống chọi khi trói thần hồn.

Một lát sau, Vương Trường Sinh thu tay về, Nguyên Anh của Hoả Vân tán nhân dại ra.

“Ngửi được hương nữ nhân. Điền sư muội, người này nhận ra dáng người và tu thế đi của ngươi. Bọn họ đã sớm nhận ra chúng ta, cố ý diễn trò.”

Tử Nguyệt tiên tử hơi nhíu mày liễu, kinh ngạc nói:"Cái gì? Nhân ra dáng người và tư thế đi của ta? Cái này cũng có thể nhận ra ta sao?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận