Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 1695: Diệt địch (1)

Lam quang chợt loé, một viên cầu màu đen lớn bằng trứng chim chợt hiện lên. Bên ngoài viên cầu màu đen phiếm nhè nhẹn thuỷ khí, chính là Định hải châu.

Định hải châu sau một thoáng mơ hồ, hình thể tăng vọt. Lớn bằng một toà núi, sau đó nện xuống vị trí chỗ Viên Cương.

Đúng lúc này, lôi hải màu lam chợt vỡ tạc ra. Một đạo quang nhận màu lam hơn trăm trượng bay ra, bổ về phía Định hải châu.

Khanh!

Định hải châu không tổn hao lông tóc gì, nhưng tốc độ bị chậm lại.

Nhân cơ hội này, Viên Cương hoá thành một đạo độn quang phá không mà đi. Hắn phát hiện mình quá sơ ý, Vương Trường Sinh lại có thể tu luyện công pháp Trấn Hải tông, còn có một con Trấn hải viên cấp bốn.

Linh thú loại viên hầu có nhiều loại, nhưng viên hầu linh thú màu lam, lại có hai môn thần thông là Trấn linh rống và Thuỷ Cương thần lôi, chỉ có Trấn hải viên.

Hoàng Long đảo là thế lực phụ thuộc Nhật Nguyệt cung, Viên Cương đương nhiên biết tam đại công pháp trấn tông của Trấn Hải tông và linh thuật độc môn của Trấn hải viên.

Vương Trường Sinh đương nhiên sẽ không để hắn rời khỏi. Trong mắt hiện lên chút hàn quang, đang định thi triển thủ đoạn khác thì lôi điện màu vàng lớn bằng cánh tay đợt nhiên bổ tới. Loan điểu màu vàng cũng công kích tới.

Vương Trường Sinh không dám sơ ý, Thái Hạo trảm linh đao xoay chuyển một vòng, thuỷ khí nhè nhẹ xuất hiện. Hoá thành một đạo quang nhận màu lam hơn trăm trượng, bổ về phía loan điểu màu vàng.

Oành đùng đùng!

Tiếng gầm rú vang lên liên tiếp, quang nhận màu lam chém rách tia chớp màu vàng, cũng bổ lên trên người loan điểu màu vàng. Loan điểu màu vàng bị đánh bay xa mấy chục trượng, trên thân chỉ có một đạo vết xước nhợt nhạt.

Thừa cơ hội này, Viên Cương phi độn ra ma mấy trăm trượng. Cũng lúc này, một đạo tiếng rống bén nhọn vang lên.

Trấn linh rống!

Viên Cương lại tậm thời mất đi pháp lực, ngừng lại, trong mắt hắn hiện lên một chút thần sắc tức giận.

Một mảng lớn lôi cầu màu lam từ trên trời giáng xuống, hung hăng công kích Viên Cương.

Đoạn nhận màu lam trong tay Viên Cương bổ về huơgs trời cao, lam quang chợt loé, bắn ra lam quang rậm rập, bổ về phía lôi cầu màu lam.

Oành đùng đùng!

Vang lên một trận tiếng lôi minh thật lớn, một đoàn lôi quang màu lam chói mắt vỡ tạc trên trời cao, giống như pháo hoa vậy.

Thời gian Viên Cương được linh bảo này không dài. Linh bảo không phải pháp bảo, không dễ dàng sửa chữa như vậy. Nếu không như thế, hắn cũng không sợ Vương Trường Sinh.

Mắt thấy Trấn hải viên sắp thi trển thủ đoạn khác, Viên Cương lấy ra một viên châu màu đỏ lớn bằng trứng chim, hoá thành một đạo xích quang đánh về phía Trấn hải viên. Đồng thời hắn bấm niệm pháp quyết, một mảng lớn hoả diễm màu xanh tuôn ra từ bên trong cự đỉnh. Sau một cái mơ hồ, hoá thành một con hoả giao màu xanh hơn mười trượng, đánh về phía Trấn hải viên.

Trấn hải viên dùng hai tay đầy lông bắt lấy thân thể hoả giao màu xanh, dùng sức xé. Hoả giao màu xanh bị xé vỡ tạc, cuồn cuộn thanh diễm bao phủ thân thể Trấn hải viên.

Bên trong biển lửa sáng lên một đạo lam quang, hoả diễm nhanh chóng tắt.

Trấn hải viên không tổn hao lông tóc gì. Nó có được huyết mạch của Sơn nhạc cự viên, thần thông không phải linh thú cấp bốn nào cũng có thể sánh bằng.

Một viên châu màu đỏ xuất hiện trước mặt nó, chợt tạc vỡ ra, một mảng hoả diễm màu vàng ròng bao phủ thân thể Trấn hải viên. Trấn hải viên phát ra tiếng kêu thảm thiết, tựa như bị thương không nhỏ.

Viên Cương độn quang đại trướng, phi độn về phía trời cao.

Đúng lúc này, tiếng chuông dồn dập vang lên. Thức hải Viên Cương truyền đến một trận đau đớn khó có thể chịu được, tốc độ cũng chậm lại.

Một cột sáng màu tím đường kính một trượng từ trên trời giáng xuống, chuẩn xác đánh lên trên người Viên Cương.

Tử nguyệt huyền quang, độc môn linh thuật của Tử Nguyệt tiên tử.

...

Viên Cương vẫn không nhúc nhích, giống như bị đính ở trên trời cao.

Lôi vân màu lam giống như nước sôi vậy, kịch liệt quay cuồng. Một mảng lớn lôi cầu màu lam lớn bằng quả dưa hấu trút xuống, nện trên người Viên Cương.

Tiếng gầm rú không ngừng vang lên, một mảng lớn lôi quang màu lam chói mắt bao phủ thân thể Viên Cương. Mơ hồ truyền ra từng trận tiếng thét thê lương thảm thiết.

Ngay sau đó, một viên Định hải châu lớn bằng quả núi nhỏ, hung hăng từ trên trời nện xuống.

Mấy chục đạo quang nhận màu lam thật lớn bay ra, bổ về phía Định hải châu.

Leng keng đinh!

Một trận trầm đục, Định hải châu không hao tổn lông tóc gì.

Một đạo thanh quang bay ra từ bên trong lôi quang màu lam, hoá thành một bàn tay to hơn mười trượng, chụp về hướng Định hải châu.

Rống!

Trấn hải viên phát ra tiếng rống giận dữ, Hoả Vân tán nhân nghe được thanh âm này, không thể vận dụng chút pháp lực nào, ngã từ trên trời cao xuống.

Định hải châu sáng lên màu lam lấp lánh, xuất hiện thuỷ khí nhè nhẹ. Hung hăng nện xuống.

Một tiếng hét thảm, toàn bộ hoang đảo kịch liệt rung động, mặt đất bị tạp thành một cái hố lớn.

Thanh quang chợt loé, một Nguyên Anh ôm một ngọc bài màu xanh bắn ra. Vẻ mặt Nguyên Anh đầy hoảng sợ, bay về hướng trời cao.

Đúng lúc này, vang lên một trận tiếng chuông dồn dập, vẻ mặt Nguyên Anh trở nê dại ra, ngừng lại động tác.

Nhân cơ hội này, hư không dao động, một bàn tay màu lam mnh mông hiện lên giữa không gian trống rỗng. Giống như đáy biển mò được kim, bắt được Nguyên Anh nọ.

Oành đùng đùng!

Bàn tay màu lam bộc phát ra một đoàn thanh quang chói mắt. Một kiêu dương màu xanh xuất hiện trên trời cao, phạm vi mấy chục dặm đều bị khí lưu mạnh mẽ che kín. Nơi nào khí lưu đi qua, mấy chục đỉnh núi cao đều bị san bằng, cây cối và cự thạch trực tiếp hoá thành bụi phấn. Một trận gió nhẹ thổi qua, biến mất vô tung vô ảnh.

Bạn cần đăng nhập để bình luận