Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 2124: Trận chiến diệt trùng (4)

Vương Thanh Sơn chợt xuất hiện ở trước mặt Nguyên Anh của Phạm Nhược Nhược, nói: “Phạm phu nhân, ngươi trốn trước một chút đi! Trận này chấm dứt, lại tìm cho ngươi một thân thể để đoạt xá.”

Hắn cuốn tay áo, thu hồi Nguyên Anh của Phạm Nhược Nhược.

Trước mặt nhiều người như vậy, hắn sẽ không mưu hại Phạm Nhược Nhược. Hắn liên tục hai lần cứu Phạm Nhược Nhược, ngày sau lúc đối phó Cửu U tông, nói không chừng có thể dùng tới Phạm Nhược Nhược.

Ầm ầm ầm!

Một chuỗi tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, sa mạc màu vàng nổ tung, một con U Minh Chu biến dị khác thoát vây ra, bụng có chút lồi lõm, trên người quấn một ít tơ nhện màu vàng, nhìn qua có chút chật vật.

Nó vừa hiện thân, một cây côn khổng lồ chống trời từ trên trời giáng xuống, nện ở trên thân nó.

Tiếng “Phành” vang lên trầm đục, U Minh Chu biến dị giống như vẫn thạch rơi xuống đất, nhanh chóng rơi trên mặt đất, đập ra một cái hố to.

Nó vừa đứng dậy, mấy chục sợi xích màu vàng to bằng nắm tay chui từ dưới đất lên, cuốn lấy thân thể nó.

Nó vội vàng phun ra một luồng yêu hỏa màu vàng, đánh lên sợi xích màu vàng, móng vuốt như lưỡi hái đột nhiên vung lên, sợi xích màu vàng thi nhau đứt.

Nơi xa, ngoài thân ngũ hành phù binh nở rộ hào quang màu vàng, nắm tay phải hung hăng đập về phía mặt đất, một vết nứt bỗng dưng xuất hiện, vết nứt nhanh chóng mở rộng, một bàn tay to màu vàng lớn hơn mười trượng chui từ dưới đất lên, lập tức đè lại U Minh Chu biến dị.

U Minh Chu nổi giận, phát ra một tiếng rít bén nhọn đến cực điểm, há mồm phun ra một mảng sóng âm màu vàng, sóng âm màu vàng nháy mắt đã đến trước mặt ngũ hành phù binh.

Nhiều đốm sáng màu lam bỗng dưng hiện lên, hóa thành một bức tường nước màu lam, che ở trước người.

Sóng âm màu vàng đánh lên trên bức tường nước màu lam, bức tường nước màu lam nhất thời vỡ ra, sóng âm màu vàng đánh lên trên thân ngũ hành phù binh, ngũ hành phù binh nhất thời bay ngược đi.

Tiếng xé gió “xẹt xẹt” vang lên, tơ nhện màu vàng dày đặc bắn nhanh đến, xuyên thủng thân thể ngũ hành phù binh.

Hào quang màu vàng lóe lên, ngũ hành phù binh hóa thành một mảng lớn hạt cát màu vàng, rơi trên mặt đất.

Mặt đất nơi xa phồng lên một ụ đất, ngũ hành phù binh từ lòng đất chui ra, chiến giáp năm màu ngoài thân hơi ảm đạm, hiển nhiên đã chịu thương tổn nhất định.

Uông Như Yên khổ tâm nghiên cứu phù binh hơn trăm năm, báo hỏng lượng lớn tài liệu, lúc này mới luyện chế ra một tấm ngũ hành phù binh, sao có thể bị hủy diệt dễ dàng như vậy.

Nhân cơ hội này, U Minh Chu gấp khúc móng vuốt như lưỡi hái, đánh vỡ nát bàn tay to màu vàng, khôi phục tự do.

Đúng lúc này, bầu trời truyền đến một làn sóng nhiệt khó có thể chịu được, một quả cầu lửa màu vàng lớn bằng căn phòng từ trên trời giáng xuống, đánh lên trên thân U Minh Chu, một ngọn lửa màu vàng bao phủ U Minh Chu.

U Minh Chu phát ra một tiếng rít thê lương, kịch liệt giãy dụa, vung móng vuốt như lưỡi hái không ngừng nghỉ.

Tiếng xé gió vang to, một đạo kiếm quang màu xanh dài hơn trăm trượng từ trên trời giáng xuống, bổ lên trên thân U Minh Chu.

“Keng!”

Một tiếng kim loại giao kích vang lên trầm đục, ngoài thân U Minh Chu có thêm một vết kiếm khủng bố, lớp vỏ cứng rắn của nó đã xuất hiện một ít vết nứt nhỏ.

Ba đạo hào quang màu đỏ bắn nhanh tới, đánh lên trên vết kiếm, nháy mắt xuyên thủng thân thể U Minh Chu.

Hào quang màu đỏ lóe lên, hiện ra diện mạo thật của ba đạo hào quang màu đỏ, là ba cây đinh dài hào quang màu đỏ lấp lánh, mặt ngoài cây đinh dài trải rộng phù văn huyền ảo.

Tiếng kiếm ngân vang, một dải cầu vồng màu xanh bắn nhanh đến, nhanh chóng bay qua đầu U Minh Chu, đầu U Minh Chu rơi xuống, thân thể kịch liệt giãy dụa, qua một hồi lâu, thân thể nó mới dừng giãy dụa.

Tống Tịch Nhược thở phào nhẹ nhõm một hơi, nàng đang muốn nói cái gì, một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, phía chân trời nơi xa chợt sáng lên một ánh lửa chói mắt, một đám mây hình nấm màu đỏ thật lớn dâng lên trên trời, cách rất xa cũng có thể nhìn thấy.

Trong lòng đám người Vương Thanh Sơn cả kinh, nhìn nhau. Dựa theo kế hoạch, Diệp Diễm chỉ huy tu sĩ khác, cùng nhau phát động công kích, hai tuyến giáp công, chẳng lẽ Diệp Diễm đã xảy ra chuyện? Không có khả năng nhỉ! Diệp Diễm là tu sĩ Hóa Thần.

Một đạo hào quang màu đỏ từ nơi xa bay tới, lóe lên một cái liền rơi ở trong tay Lưu Nghiệp, là một cái pháp bàn hào quang màu đỏ lấp lánh, ánh mắt Lưu Nghiệp đảo qua, sắc mặt biến đổi hẳn.

“Không tốt, chuyện có biến, xuất hiện U Minh Chu cấp năm, Diệp đạo hữu không cẩn thận bị ả đánh lén, bị một ít vết thương nhẹ, các ngươi lập tức theo lão phu đi qua trợ giúp.”

Ánh mắt Lưu Nghiệp âm trầm, há mồm, bốn đạo linh quang màu sắc khác nhau bay ra, là bốn thanh phi kiếm linh quang lấp lánh, sau khi lượn một vòng, hóa thành một đạo phi kiếm bốn màu dài hơn trăm trượng, lao thẳng đến U Minh Chu phía dưới.

“Keng” một tiếng trầm nặng vang lên, phi kiếm bốn màu đánh lên trên thân một con U Minh Chu biến dị, U Minh Chu phát ra một tiếng rít thê lương.

Trong mắt Lưu Nghiệp lóe lên sự ngạc nhiên, U Minh Chu cấp bốn trung phẩm vậy mà có thể ngăn được một kiếm của hắn, lực phòng ngự của U Minh Chu cấp năm chỉ sợ càng thêm lợi hại, khó trách Diệp Diễm bị U Minh Chu cấp năm đả thương.

Bạn cần đăng nhập để bình luận