Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 4894: Truyền thừa ngọc (1)

Nếu như bị Tinh Hỏa tộc biết sự tồn tại của Từ Lỗi, khẳng định sẽ không tha cho Từ Lỗi.

“Đi thôi! Chúng ta trở về đi!”

Từ Lỗi lục soát đi tài vật trên người ông lão áo bào vàng, thiêu hủy thi thể, hai người rời khỏi nơi đây.

...

Đảo Thanh Liên, một tòa trang viên.

Vương Mô Sơn đang nói cái gì với Vương Chung Thần, Vương Chung Thần vẻ mặt ngưng trọng.

Vương Mô Sơn lấy ra một tấm pháp bàn đưa tin linh quang lập lòe, đánh vào một đạo pháp quyết, nhíu mày.

“Chung Thần, hôm nay như vậy thôi, ngươi đi về trước.”

Vương Mô Sơn bảo Vương Chung Thần lui xuống, hắn đi ra ngoài, mời Vương Thanh Thành bên ngoài tiến vào.

Vương Thanh Thành nói đơn giản một lần tình hình sự việc, biết được ba người bọn Vương Thanh Thành đụng phải một vị tu sĩ Linh tộc nắm giữ Nguyên Từ Thần Quang, Vương Mô Sơn cảm thấy cực kỳ chấn kinh.

“Nguyên Từ Thần Quang! Linh tộc gặp vận may lớn nha! Tộc nhân có Nguyên Từ Chi Thể.”

Vương Mô Sơn dùng một loại giọng điệu hâm mộ nói.

“Về sau tộc nhân chúng ta đi Man Hoang Chi Địa phải cẩn thận một chút, nếu là đụng tới người này, lập tức bỏ chạy, đừng giao thủ với người này.”

Vương Thanh Thành trịnh trọng nói, hắn cần thiết thông báo Vương Mô Sơn, bảo tộc nhân về sau đi Man Hoang Chi Địa cẩn thận người này.

“Nếu không thông báo Trấn Hải cung hoặc thế lực khác?”

Vương Mô Sơn đề nghị.

“Đánh một tiếng với Trấn Hải cung là được, về phần thế lực khác thì thôi, thế lực thân cận với Vương gia chúng ta có thể nói cho bọn họ.”

Vương Thanh Thành nói ra ý kiến của mình.

Biết người biết ta mới có thể trăm trận trăm thắng, đã biết Linh tộc có một nhân vật như vậy, đụng phải người này lập tức chạy sẽ tương đối ổn hơn.

Vương Mô Sơn gật gật đầu, đáp ứng.



Thiên Linh đại lục, Thanh Lân cốc.

Trên đường dòng người như dệt cửi, hai bên đường quán rượu quán trà chỗ nào cũng có, cực kỳ náo nhiệt.

Tuyết Trà lâu là một trà lâu lớn nhất Thanh Lân cốc, có không ít tu sĩ cấp cao đến đây uống trà nói chuyện phiếm, đây cũng là nơi thăm dò tình báo tốt nhất.

Một gian riêng của tầng năm, Vương Tú Khôn nói điều gì đó với một phụ nhân váy tím dáng người yểu điệu, trên bàn trà bày một ấm linh trà cùng hai đĩa đồ ăn nhẹ.

“Vương đạo hữu, ta nơi này có một món đồ, ngươi khẳng định cảm thấy hứng thú.”

Phụ nhân váy tím cười nói, lấy ra một khối mỹ ngọc màu xanh hình bán nguyệt, đưa cho Vương Tú Khôn.

“Đây là truyền thừa ngọc!” Vương Tú Khôn nhận ra lai lịch ngọc thạch màu xanh, kinh ngạc nói.

Tu sĩ cấp cao trước khi tọa hóa, sẽ đánh dấu vị trí động phủ tọa hóa ở trên bảo vật, người có duyên đạt được bảo vật, có thể tìm được động phủ tọa hóa.

Tu sĩ cấp cao của Thanh Ly hải vực thường thường thích đánh dấu vị trí động phủ tọa hóa ở trên truyền thừa pháp châu, tu sĩ cấp cao của Huyền Linh đại lục càng thích truyền thừa thạch hơn, mà tu sĩ cấp cao của Thiên Linh đại lục khá ưu ái truyền thừa ngọc.

Bình thường mà nói, truyền thừa ngọc chia làm hai khối, thậm chí chia làm năm khối, gom đủ toàn bộ truyền thừa ngọc mới có thể xem xét nội dung bên trong.

“Vương đạo hữu nhãn lực tốt, đây quả thật là truyền thừa ngọc, nhưng cần tìm được khối truyền thừa ngọc thứ hai, mới có thể xem xét nội dung của truyền thừa ngọc, đổi một lọ Thanh Tủy Đan, như thế nào?”

Phụ nhân váy tím thành khẩn nói.

Vương Tú Khôn lộ vẻ mặt suy nghĩ, lấy ra một cái bình sứ màu xanh, đưa cho phụ nhân váy tím.

Phụ nhân váy tím cẩn thận kiểm tra, sau khi xác nhận đan dược không có vấn đề, nàng lộ vẻ mặt vui mừng, nhận bình Thanh Tủy Đan này.

Nói chuyện phiếm chốc lát, phụ nhân váy tím cáo từ rời khỏi.

Vương Tú Khôn lấy ra một tấm pháp bàn đưa tin màu xanh nhạt, đánh vào pháp quyết, phân phó: “Đạo Phong, ta nhớ rõ trước kia ngươi đạt được một khối truyền thừa ngọc? Còn chứ?”

“Vẫn ở trên tay ta, làm sao vậy? Tú Khôn lão tổ!” Pháp bàn đưa tin truyền đến một giọng nam tử ôn hòa.

“Vậy thì được, ngươi bây giờ quay về chỗ ở, ta có lời nói với ngươi.” Vương Tú Khôn thu hồi pháp bàn đưa tin, rời khỏi Tuyết Trà lâu.

Non nửa khắc sau, Vương Tú Khôn xuất hiện ở trong một tòa tiểu viện ngói đỏ, trong sân có một tòa lầu các màu xanh cao năm tầng cùng một tòa đình trúc màu xanh.

Không qua bao lâu, một thanh niên áo vàng dáng người trung đẳng đi vào.

Vương Đạo Phong, Luyện Hư sơ kỳ, hắn luôn làm việc ở Ám đường, phụ trách thăm dò tình báo. Vương Đạo Phong lấy ra một khối mỹ ngọc màu xanh hình bán nguyệt, đưa cho Vương Tú Khôn.

Vương Tú Khôn lấy ra truyền thừa ngọc vừa đạt được, hai khối truyền thừa ngọc khép lại cùng một chỗ, tạo thành một vòng tròn màu xanh, nhất thời nở rộ ra một mảng hào quang màu xanh nhu hòa.

Truyền thừa ngọc sau khi quay vù vù, phun ra một đạo hào quang màu xanh, hóa thành hư ảnh một ông lão áo bào xanh tóc trắng xóa.

“Lão phu Thanh Diễm Chân Nhân, tu đạo nhiều năm, thật không dễ gì tiến vào Hợp Thể kỳ, vì tranh đoạt một món trọng bảo Diệt Hồn Kiếm, đánh nhau to với Huyết Chu Phu Nhân, liều chết giết ra khỏi vòng vây, cũng trúng kỳ độc Toái Hồn Tán, thần hồn chậm rãi tán loạn. Nếu là thực lực cho phép, hy vọng người có duyên báo thù cho lão phu.”

“Như thế nào? Các ngươi vận khí tốt như vậy? Phát hiện động phủ cổ tu sĩ?” Một giọng nam tử quen thuộc vang lên. Vương Tú Khôn quay đầu nhìn, vừa lúc nhìn thấy Vương Thanh Sơn từ trong lầu các đi ra.

“Thanh Sơn lão tổ, ngài xuất quan rồi.” Vương Tú Khôn cười nói.

Bạn cần đăng nhập để bình luận