Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 3314: Kiểm kê thu hoạch Vương Anh Kiệt độ tiểu thiên kiếp

Ánh mắt Liễu Thiên Tiêu âm trầm, hỏi: “Ta bảo ngươi phái người đi thăm dò tung tích Vân Lam, có tin tức chưa?”

Tộc nhân cấp thấp thương vong nhiều nữa cũng không thể so với một vị tu sĩ Luyện Hư. Liễu Vân Lam chậm chạp chưa về, điều này làm Liễu Thiên Tiêu có một loại dự cảm bất hảo.

Theo lý mà nói, Liễu Vân Lam nếu toàn lực chạy trốn, hẳn là có thể thoát thân, đã thoát thân, vì sao không quay về Thiên Trúc đảo? Muốn nói bị hại, bản mạng hồn đăng của Liễu Vân Lam còn chưa tắt.

Sống không thấy người, chết không thấy xác, đây mới là điều Liễu Thiên Tiêu cảm thấy khó giải quyết nhất.

“Bọn họ tìm tòi hải vực phạm vi ngàn vạn dặm, cũng chưa phát hiện Vân Lam cô cô, cũng chưa có bất luận kẻ nào thu được tín hiệu cầu cứu, Vân Lam cô cô có thể bị yêu thú bậc sáu bắt đi hay không?”

Liễu Truyền Đức đoán. Yêu thú cấp cao sẽ bắt tu sĩ Nhân tộc, hoặc bức bách tu sĩ Nhân tộc truyền thụ kỹ nghệ, hoặc ái ân sinh con, loại tình huống này không hiếm thấy.

“Nàng có Độn Hải Bạng, muốn ở đáy biển tìm được nàng cũng khó. Bỏ đi, rút về nhân thủ trước, thú triều kết thúc rồi nói tiếp, hy vọng nàng đừng rơi vào trên tay Vương gia.”

Liễu Thiên Tiêu nói xong lời cuối cùng, trong mắt tràn đầy lo lắng.

Nếu thật sự là Vương Trường Sinh làm, vậy thì quá đáng sợ rồi.

Hắn càng muốn biết hơn, Vương gia là chống đỡ thú triều như thế nào.

Một lần này Liễu gia là tự nhấc tảng đá đập chân mình, nếu là bọn họ lợi dụng Thất Tinh Dụ Yêu Hương dẫn dắt rời đi hai con yêu thú bậc sáu, có thể giảm bớt áp lực của bản thân, kiếm một khoản nho nhỏ không thành vấn đề.

Liễu Thiên Tiêu cũng không cảm thấy mình làm sai, bên giường sao có thể cho phép người khác ngủ ngáy. Hắn có thể kết luận, Vương gia không chỉ hai vị Luyện Hư, nói không chừng là Trấn Hải cung ra tay.

Không sai, nhất định là như vậy, Liễu gia có thể mời Lãnh Diễm phái giúp đỡ, Vương gia có thể tìm Trấn Hải cung, nếu tu sĩ Luyện Hư của Trấn Hải cung ra tay, tất cả đều có thể giải thích thông.

“Vâng, cao tổ phụ.”

Liễu Truyền Đức đáp ứng, khom người lui xuống.

Hai tháng thời gian rất nhanh đã trôi qua.

Thanh Liên đảo, hơn ba mươi vị tu sĩ bọn Vương Thanh Thành đang ở phòng nghị sự họp.

Thú triều hoàn toàn kết thúc rồi, tổn thất của Vương gia cũng đã báo cáo lên.

“Thu Hoằng, báo cáo một phen nhân viên tổn thất đi!”

Vương Thanh Thành phân phó.

Một nam tử trung niên cao cao gầy gầy lên tiếng đáp, đứng dậy: “Gia chủ, chúng ta tổng cộng chết trận hai ngàn bảy trăm ba mươi lăm người, mất tích chín trăm bảy mươi lăm người, trong đó gia tộc chúng ta chết trận bốn trăm ba mươi lăm người, mất tích một trăm ba mươi tư người, Nguyên Anh tám người, Kết Đan bốn mươi lăm người, trận pháp bậc năm hư hao mười lăm bộ, con rối thú bậc năm báo hỏng tám con, con rối thú dưới bậc năm báo hỏng hơn một ngàn bảy trăm con.”

Cũng may Vương gia luyện chế một lượng lớn con rối thú, nếu không nhân viên tổn thất sẽ càng lớn hơn nữa.

Vẻ mặt Vương Thanh Thành thả lỏng, tổn thất này không lớn, yêu thú bậc sáu còn chưa đánh tới Thanh Liên đảo, đã thương vong hơn phân nửa, nếu không phải như thế, tổn thất của Vương gia càng lớn hơn nữa.

“Nói xong tổn thất, nói một chút về thu hoạch đi!”

Vương Thanh Thành phân phó.

“Thú triều lần này, nhắm chừng bảo thủ, chúng ta giết hai mươi vạn con yêu thú, đều là bậc hai bậc ba, ba con yêu thú bậc sáu, yêu thú bậc năm một trăm năm mươi lăm con, yêu thú bậc bốn ba ngàn ba trăm năm mươi tư con, còn có một lượng lớn thịt thú cùng yêu đan.”

Vương Thu Hoằng nói theo sự thật. Hắn không biết Vương Trường Sinh giết Ly Hỏa Chuẩn, cho rằng Vương gia chém giết ba con yêu thú bậc sáu, thế này đã rất lợi hại rồi.

Rất nhiều yêu thú sau khi bị giết, xác nổi ở trên mặt biển, dư âm đấu pháp chấn động vỡ nát xác, nếu không thu hoạch sẽ càng nhiều hơn.

Thú triều đã lui, thế lực phụ thuộc Vương gia ai về nhà nấy, tu bổ trận pháp, xây dựng lại quê hương.

Một trận chiến này đã đánh ra uy phong của Vương gia, Vương Trường Sinh đại triển thần thông, chém giết yêu thú bậc sáu, được thế lực phụ thuộc đánh giá tốt cùng kính sợ. Ngoài ra, Vương Thanh Sơn cùng Vương Mạnh Bân dẫn người đuổi giết yêu thú bậc năm, cũng để lại ấn tượng khắc sâu cho thế lực phụ thuộc.

Vương Thanh Phong bị yêu thú bậc sáu đả thương, ở lại Thanh Liên đảo chữa thương, không có chiến tích huy hoàng gì.

Nghe xong Vương Thu Hoằng báo cáo, trên mặt đám đông tộc nhân không hẹn mà cùng lộ ra vẻ mặt kích động.

“Nhiều xác yêu thú như vậy, quá tốt rồi, chúng ta một lần này phát tài rồi.”

“Ha ha, chúng ta góp nhặt lượng lớn tinh hồn yêu thú, đến lúc đó có thể luyện chế tiếp một lượng con rối thú, lần sau bùng nổ thú triều cỡ lớn, con rối thú chúng ta có thể sử dụng càng nhiều hơn.”

“Nếu là lão tổ tông luyện chế ra con rối thú bậc sáu, chúng ta lần sau ứng đối thú triều cỡ lớn càng thêm thoải mái.”

Đám đông tộc nhân nhao nhao phát biểu ý kiến, trên mặt bọn họ tràn đầy tự hào.

Chiến quả này thuộc về bọn họ, mỗi một vị tộc nhân thủ vững cương vị, cống hiến một phần lực lượng của mình cho gia tộc.

“Thú triều đã lui, nhưng chúng ta tổn thất cũng không nhỏ, phái người xử lý xác yêu thú, sau đó vận chuyển đến phường thị Tuyết Nhạn bán, đổi lấy tài nguyên tu tiên khác.” Vương Thanh Thành phân phó.

Bạn cần đăng nhập để bình luận