Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 5320: Trọng bảo (2)

Tiếng nổ ầm ầm ầm vang lên, đao cát màu vàng bị kiếm khí chém vỡ nát, kiếm khí chém lên chiến giáp màu vàng, mặt ngoài chiến giáp màu vàng có thêm một vết chém mờ nhạt, nhưng rất nhanh, chiến giáp màu vàng sau khi sáng lên một mảng hào quang màu vàng lóa mắt, vết chém biến mất không thấy.

Đại hán áo vàng đi lên trên núi, kiếm khí đánh tới càng lúc càng nhiều, uy lực cũng càng lúc càng lớn, phi kiếm cắm trên mặt đất chớp lên không ngừng.

Khi hắn đi đến giữa sườn núi, một tiếng xé gió chói tai vang lên, hư không xé rách ra, một đạo kiếm quang màu xanh sắc bén từ trong sương trắng bắn ra, nháy mắt xuất hiện ở trước mặt đại hán áo vàng.

Đại hán áo vàng bấm pháp quyết, một tường đất màu vàng cao mấy trăm trượng bỗng dưng hiện lên, che ở trước người.

Một tiếng vang trầm cất lên, tường đất màu vàng tách thành hai, kiếm quang màu xanh chém lên chiến giáp màu vàng, chiến giáp màu vàng chia thành hai mảnh, tính cả đại hán áo vàng cũng bị chém thành hai nửa.

Sau khi phù văn ngoài thân đại hán áo vàng bừng sáng, vết thương khép lại, nhanh chóng lui xuống dưới núi.

“Có chút thú vị!”

Vương Thanh Sơn dâng lên hứng thú, sải bước đi về phía ngọn núi khổng lồ, Trần Nguyệt Dĩnh đi lên theo.

Bọn họ rất nhẹ nhàng đã đến giữa sườn núi, hai đạo kiếm quang khổng lồ màu xanh từ trong sương trắng bắn ra, nháy mắt đã đến trước mặt bọn họ.

Ngoài thân Trần Nguyệt Dĩnh nở rộ hào quang màu vàng, một màn hào quang màu vàng khổng lồ bỗng dưng hiện lên, bao phủ nàng cùng Vương Thanh Sơn, chính là Càn Thổ Thần Quang.

Hai đạo kiếm quang màu xanh đánh lên màn hào quang màu vàng, truyền ra hai tiếng vang trầm, màn hào quang màu vàng không chút sứt mẻ.

Sắc mặt Vương Thanh Sơn có chút cổ quái, Trần Nguyệt Dĩnh nghi hoặc nói: “Làm sao vậy? Vương đạo hữu, có phát hiện gì sao?”

Trải qua một đoạn thời gian ở chung, Trần Nguyệt Dĩnh phát hiện thần thức của Vương Thanh Sơn dị thường mạnh mẽ, nhưng nơi này hạn chế đối với thần thức rất lớn.

“Tựa như có kỳ kim dị thạch gì!”

Vương Thanh Sơn sắc mặt ngưng trọng, người đá có chút xao động bất an, muốn đi ra.

Trên núi khẳng định có kỳ kim dị thạch rất quý giá, so với Trấn Hồn Thạch còn quý giá hơn.

“Kỳ kim dị thạch? Ngươi làm sao biết?”

Trần Nguyệt Dĩnh hơi sửng sốt, nàng muốn vận dụng thần thức tra xét, bị một luồng lực lượng thần bí chặn, hiển nhiên là thần thức cấm chế. Thần thức Vương Thanh Sơn mạnh đến mức không để thần thức cấm chế vào mắt?

“Trực giác!”

Vương Thanh Sơn chưa nói rõ, nâng bước đi lên trên núi, Trần Nguyệt Dĩnh đi lên theo.

Xuyên qua sương mù màu trắng, Trần Nguyệt Dĩnh hít một ngụm khí lạnh, đầy khắp núi đồi đều là phi kiếm, không dưới mười vạn cây, những phi kiếm này đều tổn hại nghiêm trọng, không có một cây nào là hoàn hảo.

Các phi kiếm này bắt đầu khẽ rung động, truyền ra từng đợt tiếng kiếm ngân, trong nháy mắt này, Trần Nguyệt Dĩnh cảm giác mình đối mặt không phải hơn mười vạn thanh phi kiếm, mà là hơn mười vạn tu sĩ.

Cả ngọn núi đều bắt đầu chớp lên, tiếng kiếm ngân càng lúc càng vang dội.

Bên người Vương Thanh Sơn chợt toát ra những cây phi kiếm màu xanh, có nhiều hơn mười vạn cây, bảo vệ hắn.

Vương Thanh Sơn sải bước đi về phía trước, một đạo kiếm quang màu xanh dài vạn trượng từ đỉnh núi thổi quét ra, lao thẳng đến Vương Thanh Sơn.

Hắn bấm kiếm quyết, mười mấy vạn cây phi kiếm màu xanh nghênh đón, đánh tan kiếm quang màu xanh lao tới, nhưng rất nhanh, một đạo kiếm quang màu xanh so với vừa rồi còn lớn hơn nữa từ đỉnh núi bắn ra, lần nữa chém về phía Vương Thanh Sơn.

Mười mấy vạn cây phi kiếm màu xanh bao bọc xung quanh Vương Thanh Sơn, đánh tan kiếm quang màu xanh lao tới, che chở Vương Thanh Sơn đi lên trên núi.

Từng đạo kiếm quang màu xanh sắc bén từ đỉnh núi bắn ra, chém về phía Vương Thanh Sơn cùng Trần Nguyệt Dĩnh, bọn họ đội áp lực đi lên trên núi, tốc độ cũng không nhanh, Vương Thanh Sơn thoải mái hơn một chút.

Sau thời gian một chén trà, Vương Thanh Sơn đã đến đỉnh núi, vượt xa xa Trần Nguyệt Dĩnh.

Trần Nguyệt Dĩnh nhíu chặt lông mày lá liễu, màn hào quang màu vàng linh quang ảm đạm, càng tới gần đỉnh núi, công kích càng mạnh.

Nàng hơi cân nhắc, lui về dưới núi. Thứ nơi này hiển nhiên có liên quan với phi kiếm, nàng không tính tranh đoạt vật này với Vương Thanh Sơn, thứ nhất, nàng còn cần Vương Thanh Sơn chỉ điểm mình tu luyện linh vực, thứ hai, nàng cảm giác mình cũng tranh không lại Vương Thanh Sơn, cái này không chỉ có vấn đề thực lực, còn có vấn đề cấm chế trên núi.

Đỉnh núi, Vương Thanh Sơn đứng ở một mảnh đất rộng rãi, nhìn về phía một đài đá màu xanh cách đó không xa, trên đài đá cắm một cây trường kiếm màu xanh nhạt, trên chuôi kiếm quấn quanh một con giao long cỡ nhỏ, trường kiếm màu xanh tản mát ra một luồng kiếm ý dọa người.

Cẩn thận quan sát, có thể ở trên thân kiếm nhìn thấy hai chữ “Thanh Long”.

Một màn hào quang màu xanh nhạt bao phủ đài đá, mặt ngoài màn hào quang màu xanh có một chút hình phi kiếm, phù văn chớp động.

“Thanh Long Kiếm! Huyền Thiên tàn bảo!

Vương Thanh Sơn sắc mặt ngưng trọng, ngạc nhiên lẫn vui mừng đan xen.

Cách đó không xa có hai thi hài hình người, còn có thể nhìn thấy hai cái vòng tay trữ vật màu sắc khác nhau, trên thân một khối thi hài hình người còn khoác một món pháp bào màu xanh tàn phá.

Thanh Long Kiếm khẽ run lên, một luồng kiếm ý dọa người thổi quét ra, hộp kiếm của Vương Thanh Sơn kịch liệt chớp lên, chín cây Thanh Ly Kiếm bay ra khỏi hộp kiếm, muốn bay về phía Thanh Long Kiếm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận