Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 1897: Đao quyền nhất kích

Trấn Tiên tháp hiện thế ở biên giới, không chừng Nhân tộc sẽ giở trò, khoe cơ bắp một phen vẫn là rất cần thiết.

Một con vượn khổng lồ màu trắng cao ba trượng tung người bay ra, con vượn khổng lồ màu trắng mõm nhọn tai khỉ, ánh mắt lạnh như băng, khí tức so với Vương Trường Sinh còn mạnh hơn mấy phần.

“Dùng võ kết bạn? Thạch đạo hữu nếu có thể tiếp được Vương mỗ ba chiêu, coi như Vương mỗ thua, như thế nào?”

Vương Trường Sinh nheo đôi mắt lại, trầm giọng nói. Hắn muốn xem xem thực lực thật sự của mình, núi cao còn có núi cao hơn, ai cũng không dám cam đoan không có Yêu tộc khí lực so với Trấn Hải Viên còn lớn hơn nữa.

Băng Viên nhất tộc lực lượng lớn vô cùng, đánh thắng, thanh danh Vương Trường Sinh tăng vọt, đánh thua, Vương Trường Sinh cũng không tổn thất quá nhiều.

“Ba chiêu? Vương đạo hữu khẩu khí thật lớn, ba chiêu thì ba chiêu, nhưng chỉ là luận bàn quá tẻ ngắt, phải lấy vài thứ làm phần thưởng mới được. Ta lấy một viên yêu đan âm thú cấp bốn hạ phẩm làm tiền đặt cược.”

Hắn cho dù đánh không lại Vương Trường Sinh, tiếp được ba chiêu của Vương Trường Sinh vẫn là không có vấn đề.

Thạch Hống nói xong, lật bàn tay, một cái hộp gỗ màu xanh to bằng bàn tay xuất hiện trên tay, mở ra hộp gỗ, bên trong là một quả cầu màu đen sì.

Vương Trường Sinh vẻ mặt như thường, lấy ra một khối tinh thạch màu đỏ đậm, nói: “Khối Xích Nguyệt Thạch này làm tiền đặt cược cũng đủ rồi, để Vương mỗ lĩnh giáo một phen thần thông của Thạch đạo hữu.”

Hai người bay về phía xa, lơ lửng ở giữa không trung, cách nhau mấy trăm trượng.

Trong cơ thể Thạch Hống truyền đến một tràng tiếng xương khớp vang “bốp bốp”, thân hình phình to không chỉ gấp đôi, có thể nhìn thấy, trên người hắn mặc một bộ tỏa tử giáp lấp lánh ánh vàng, bảo vệ toàn thân hắn ở bên trong, trên tay nắm một cây chùy bí đỏ màu bạc lớn năm trượng.

Hắn dám ứng chiến, tự nhiên là có chuẩn bị mà đến.

Tay phải Vương Trường Sinh nắm năm viên Định Hải Châu, ngoài thân toát ra một mảng lớn quầng sáng màu lam, vô số hơi nước màu lam chợt hiện lên.

Chỉ thấy Vương Trường Sinh đập về phía không trung, hơi nước màu lam như chịu sự chỉ dẫn nào đó, ùn ùn tràn về một phương hướng, hóa thành một nắm đấm khổng lồ màu lam lớn hơn trăm trượng, cẩn thận quan sát, nắm đấm khổng lồ màu lam hơi nước mênh mông.

Ngay từ đầu cũng chưa có bất cứ gì khác thường, nắm đấm khổng lồ màu lam đánh về phía Thạch Hống, mặt biển bình tĩnh nổi lên một trận gợn sóng, theo nắm đấm khổng lồ màu lam di động, mặt biển bình tĩnh dâng lên sóng biển cao trăm trượng, thể tích sóng biển còn đang tăng lên.

Theo một tràng tiếng nổ chói tai, nắm đấm khổng lồ màu lam giống như sóng thần, đánh về phía Thạch Hống.

Thạch Hống đập chùy bí đỏ màu bạc trong tay về phía đối diện, vô số phù văn hiện lên ở mặt ngoài chùy bí đỏ màu bạc, ánh sáng bạc lóe lên, một cái bóng nắm tay màu bạc lớn hơn trăm trượng bay ra, mang theo một cơn lạnh thấu xương nghênh đón.

Nơi cái bóng nắm tay màu bạc đi qua, mặt biển nhanh chóng kết băng, bị đóng băng, đồng thời nhấc lên một cơn sóng gió động trời.

Ầm ầm ầm!

Hai làn sóng biển va chạm với nhau, hầu như đồng thời vỡ ra, bộc phát ra một tiếng nổ kinh thiên động địa, một làn sóng khí mắt thường có thể thấy được khuếch tán ra bốn phía, đất đá trên một hòn đảo hoang sụp đổ, cây cối gãy ngang, núi cao trực tiếp nổ thành bột phấn, cả hòn đảo hoang bị san thành đất bằng, toàn bộ thảm thực vật bị nhổ tận gốc.

Trên mặt biển xuất hiện một bức tường băng màu trắng cao hơn ngàn trượng, tản mát ra cơn lạnh thấu xương, nhưng rất nhanh, mặt ngoài tường băng màu trắng xuất hiện vài vết nứt thật nhỏ, vết nứt không ngừng mở rộng, tường băng màu trắng chia năm xẻ bảy, hóa thành một đống băng vụn, một nắm đấm khổng lồ màu lam không chút dấu hiệu bay ra, nháy mắt đến trước mặt Thạch Hống.

Hắn cảm giác một áp lực mạnh mẽ ập đến trước mặt, Thạch Hống hít sâu một hơi, chùy bí đỏ màu bạc trong tay đánh về phía nắm đấm khổng lồ màu lam.

Một tiếng nổ rung chuyển trời đất qua đi, mặt biển chợt vỡ ra, nước biển rất nhanh lui về hai bên trái phải, dâng lên sóng biển cao hơn ngàn trượng, vô số nước biển văng khắp nơi.

Giọt nước biển nào đó chợt tỏa ánh lam rực rỡ, sau khi mơ hồ một cái, hóa thành bóng người Vương Trường Sinh, Vương Trường Sinh chợt xuất hiện ở trước mặt Thạch Hống, nắm tay phải đánh về phía ngực Thạch Hống.

“Thủy độn thuật!”

Thạch Hống phản ứng rất nhanh, phát ra một tiếng rống quái dị, phun ra một làn sóng âm trắng xoá, đánh về phía Vương Trường Sinh, đồng thời vung chùy bí đỏ màu bạc trong tay, mang theo một tiếng xé gió chói tai, đánh về phía đầu Vương Trường Sinh.

Nơi sóng âm màu trắng đi qua, không gian cũng đã kết băng, xuất hiện một mảng lớn băng vụn, nhiệt độ trong phạm vi trăm trượng đột nhiên hạ, như đặt mình trong hố băng.

“Phành phành” hai tiếng, Vương Trường Sinh và Thạch Hống đồng thời bay ngược đi, Thạch Hống há mồm phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt Vương Trường Sinh đỏ lên, sóng âm màu trắng thổi quét đến, nước biển nhanh chóng kết băng.

Vương Trường Sinh hít sâu một hơi, lấy ra Thái Hạo Trảm Linh Đao, thân đao chợt toát ra một ánh đao màu lam dài hơn một trượng, bổ về phía đối diện.

“Rẹt!”

Tiếng xé gió chói tai vang lên, không gian vặn vẹo một trận, nước biển kịch liệt quay cuồng, xuất hiện một khe hở biển sâu dài hơn trăm trượng, khe hở sâu mấy chục trượng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận