Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 4395: Độc tu Vương Thận Phong (1)

Thiên Điệp lĩnh, đây là tổng đàn của Thiên Điệp môn, môn chủ Vương Điệp.

Vương Điệp tên thật là Vương Du Điệp, xuất thân Thanh Liên Vương gia, phụng mệnh ở đây thành lập tông môn, chiếm cứ Thiên Điệp lĩnh. Nơi này có một chỗ bí cảnh, Vương gia gọi là Thiên Điệp bí cảnh, trong bí cảnh có một cây Nhâm Thủy Tiên Hạnh Quả.

Quảng Nguyên tông điều động nhân thủ đi địa bàn mới, cũng từ Thiên Điệp môn điều động một ít nhân thủ, ảnh hưởng không lớn.

Trong Thiên Điệp bí cảnh, một gian mật thất, Bạch Ngọc Kỳ cùng Vương Sâm đang điều chỉnh thử trận pháp.

Vương Trường Sinh ngày xưa đạt được một viên tinh hạch mộc yêu bậc bảy, dùng để bày trận tu bổ căn cơ Nhâm Thủy Tiên Hạnh Quả, đã tu bổ mấy trăm năm, Nhâm Thủy Tiên Hạnh Quả phát triển có chuyển biến tốt.

Trong lúc chủng tộc đại chiến, Vương Trường Sinh lại đạt được một viên tinh hạch mộc yêu bậc bảy, Bạch Ngọc Kỳ và Vương Sâm một lần này tới đây, chính là hy vọng hoàn toàn chữa khỏi căn cơ của Nhâm Thủy Tiên Hạnh Quả, để nó thuận lợi sinh trưởng.

“Trận pháp bố trí xong rồi, thử một lần đi! Hai viên tinh hạch mộc yêu bậc bảy bày trận, lại thêm Tạo Hóa Thần Thủy cùng năm trăm khối cực phẩm mộc linh thạch, hẳn là không có vấn đề.”

Bạch Ngọc Kỳ trầm giọng nói. Tiền tuyến đang rất thiếu trận pháp sư bậc sáu, Vương Trường Sinh còn triệu nàng về hậu phương, chính là muốn giải quyết việc này.

Bạch Ngọc Kỳ lấy ra một tấm trận bàn màu xanh nhạt, đánh vào mấy đạo pháp quyết.

Mặt đất sáng lên phù văn đủ mọi màu sắc, chợt hiện ra vô số sương mù màu xanh, đây là mộc linh khí tinh thuần.

Chỗ mộc linh khí tinh thuần này như chịu chỉ dẫn, ùn ùn hướng tới cây Nhâm Thủy Tiên Hạnh Quả ùa đi, cây Nhâm Thủy Tiên Hạnh Quả sau khi hấp thu lượng lớn tinh thuần mộc linh khí, màu sắc phiến lá càng thêm tươi đẹp.

Hơn nửa canh giờ sau, Bạch Ngọc Kỳ thu pháp quyết, nàng lấy ra một tấm gương nhỏ hào quang vàng kim lập lòe, rót pháp lực vào, tấm gương nhỏ màu vàng phun ra một quầng sáng màu vàng, bao phủ cây Nhâm Thủy Tiên Hạnh Quả.

Quầng sáng màu vàng chậm rãi di động, tra xét cả cây Nhâm Thủy Tiên Hạnh Quả một lần.

“Không tồi, nhiều năm như vậy, cuối cùng chữa trị rồi.”

Bạch Ngọc Kỳ thở phào nhẹ nhõm một hơi, mặt lộ vẻ vui mừng.

Đám tu sĩ Luyện Hư Vương gia bây giờ là không dùng tới, chờ quả chín, cần hơn hai vạn năm, lúc đó, Vương gia Luyện Hư hoặc đã chết, hoặc tiến vào Hợp Thể kỳ rồi, nếu còn sống, ít nhất cần độ sáu lần đại thiên kiếp. Rất nhiều tu sĩ Luyện Hư đại thiên kiếp lần thứ năm đã thân tử đạo tiêu.

“Xuất phát từ cẩn thận, chúng ta ở lại quan sát một đoạn thời gian, sau khi xác nhận không có vấn đề, ngươi lại về Thanh Liên đảo đi!”

Vương Sâm đề nghị. Vương Trường Sinh phái nàng tới đây, chính là muốn chữa khỏi cây Nhâm Thủy Tiên Hạnh Quả.

Sau khi chữa khỏi cây Nhâm Thủy Tiên Hạnh Quả, nàng sẽ ở lại Thiên Điệp bí cảnh tiềm tu, thuận tiện chiếu cố cây Nhâm Thủy Tiên Hạnh Quả.

Bạch Ngọc Kỳ biết tầm quan trọng của cây Nhâm Thủy Tiên Hạnh Quả, đáp ứng.

...

Vương Tú Thực là tu sĩ tứ linh căn, tu đạo nhiều năm, trước mắt là Trúc Cơ sơ kỳ, hắn là một linh thực phu.

Vương gia điều động nhân thủ khai phá địa bàn mới, Vương Tú Thực hưởng ứng kêu gọi, một nhà bốn người đi theo đại bộ đội gia tộc tới tiền tuyến, hắn chủ yếu phụ trách gieo trồng linh dược cùng chiếu cố cây linh quả.

Dựa theo gia tộc quy định, bọn họ được ba trăm mẫu linh điền, đây là linh điền thưởng cho cho cả nhà bọn họ, một tộc nhân Trúc Cơ sơ kỳ còn không thể đạt được ba trăm mẫu linh điền.

Tu vi càng cao, trình độ tài nghệ càng cao, đạt được linh điền càng nhiều.

Trừ linh điền, bọn họ còn đạt được một động phủ diện tích hơn trăm mẫu, kèm theo mấy chục mẫu linh điền cùng một hồ nước.

Vương Tú Thực tư chất không tốt, nhưng hắn không cưới vợ nạp thiếp tràn lan, chỉ có một vị thê tử, có một con trai một con gái.

Vương Tú Thực vận khí không tệ, có thể ở lại Thương Viên sơn mạch, một nhà bốn người đều ở Thương Viên sơn mạch.

Thương Viên sơn mạch diện tích rất lớn, Vương gia mở rất nhiều vườn linh dược, đã có vườn linh dược của gia tộc, cũng có vườn linh dược tư nhân.

Vương Tú Thực chủ yếu phụ trách chiếu cố hơn trăm mẫu cây Hoàng Nguyệt Đào, Hoàng Nguyệt Đào ba mươi năm nở hoa, ba mươi năm kết quả, qua ba mươi năm nữa mới chín, bình thường dùng để ủ rượu, cũng có thể dùng để luyện đan, có hiệu quả tinh tiến pháp lực.

Sáng sớm một ngày này, mặt trời mới mọc, ánh mặt trời vàng rực chiếu nghiêng lên Thương Viên sơn mạch, một ngày mới bắt đầu.

Một tòa đình đá màu xanh sáu cạnh, Vương Tú Thực một nhà bốn người đang ăn bữa sáng.

Vương Tú Thực đã ích cốc, có thể không cần ăn, hắn chủ yếu là nói chuyện phiếm với vợ con.

“Thận Minh, Thận Yên, dùng xong bữa sáng thì đi tu luyện, đừng có nghĩ chơi mãi, tu vi mới là căn bản.”

Vương Tú Thực dặn dò.

Con trai Vương Thận Minh trước mắt là Luyện Khí tầng năm, con gái Vương Thận Yên Luyện Khí tầng ba, bọn họ đều là tam linh căn, đạo lữ Trương Du của Vương Tú Thực cũng là Trúc Cơ sơ kỳ.

Vương Tú Thực hy vọng con cái có thể có tiền đồ tốt hơn. Nếu không phải một lần này gia tộc đạt được lượng lớn địa bàn, cuộc sống của Vương Tú Thực một nhà bốn người cũng sẽ không tốt như vậy.

Bạn cần đăng nhập để bình luận