Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 2974: Huấn luyện con trai

“Hy vọng đi! Nếu thật sự có luân hồi, có lẽ cha mẹ cũng sẽ có một thân phận mới.”

Vương Trường Sinh có chút không xác định nói. Hắn từng tra qua điển tịch của Trấn Hải cung, đối với luân hồi càng có thêm nhiều hiểu biết.

Nghe nói tu sĩ chết đi sẽ đi Minh giới, nếu vận khí tốt sẽ được trọng sinh. Nhưng thay đổi một thân phận khác, cũng sẽ quên thân phận và sự việc đã trải qua ở kiếp trước.

Đây là theo như lời điển tịch, tính chân thật như thế nào hắn cũng không rõ. Loại tình huống này có rất nhiều, có một số việc rất khó khảo chứng. Tin thì là có, không tin thì là không.

Nói chuyện phiếm hai câu, hai người đi đến một toà lầu các màu xanh.

Năm tháng như thoi đưa, thời gian tám mươi năm rất nhanh trôi qua.

Góc Tây Bắc Huyền Nguyệt sơn mạch, tại một mảng rừng rậm màu xanh, lá rụng dày cả thước. Nơi nơi đều là đại thụ che trời cao hơn trăm trượng, cành lá xum xuê làm che chắn lượng lớn ánh dương, khiến cho không khí xung quanh có vẻ âm u ẩm ướt.

Một con mãng xà dài hơn mười trượng chui ra từ một lùm cây rậm rạp. Mãng xà có hai màu đen và kim, trên đầu có một mào gà màu đen thật lớn, thỉnh thoảng phun ra cái lưỡi màu tím. Nó đang chậm rãi bò về phía trước.

Một lát sau, cự mãng ngừng lại, tròng mắt màu xanh lục nhìn chằm chằm một gốc nhân sâm màu trắng dài nửa thước cách đó hơn trăm trượng.

Cự mãng chợt đẩy nhanh tốc độ, di chuyển đến gốc nhân sâm.

Nó vừa tới gần gốc nhân sâm, mặt đất chợt chui lên hai bàn tay to màu vàng, đè xuống đầu và đuôi nó. Nhân sâm màu trắng hoá thành nhiều điểm bạch quang biến mất không thấy. Hiển nhiên là được huyễn hoá ra.

Cự mãng nhận thức được không ổn, thân thể cao lớn không ngừng vặn vẹo, nhưng vô dụng. Nó quay đầu phun ra một cỗ hoả diễm màu đen dừng trên bàn tay to màu vàng. Bàn tay to màu vàng không bị mảy may ảnh hưởng.

Lòng đất chợt nhô lên một gò đất, một thanh niên áo vàng thân hình cao lớn chui ra từ lòng đất.

Thanh niên áo vàng mặt ngọc mày kiếm, mắt phượng mũi thẳng. Bên hông quấn đai lưng bạch ngọc, giắt một hồ lô màu vàng lớn bằng bàn tay. Ngực đeo một khoá ngọc có hoàng quang lưu chuyển không ngừng, bên trên khoá ngọc có khắc một con giao long nhỏ xíu, linh khí kinh người. Rõ ràng là một món linh bảo.

Thanh niên áo vàng chỉ là Kim Đan kỳ, lại có một kiện linh bảo. Hiển nhiên là hậu nhân của tu sĩ cấp cao.

Thanh niên áo vàng vừa lộ diện liền bấm niệm pháp quyết. Mặt đất kịch liệt chớp động, hơn trăm trường mâu dài một trượng màu vàng chui ra từ dưới lòng đất, đâm vào trên người cự mãng, lại bị vảy của cự mãng chặn lại.

Cự mãng phát ra tiếng kêu trầm thấp, thân hình cao lớn uốn éo. Hai bàn tay màu vàng chợt thoát phá. Nó vừa phá vây lập tức phun ra hơn mười viên hoả cầu màu đen, nện về hướng thanh niên áo vàng.

Thanh niên áo vàng không chút hoang mang, lấy ra một mặt tiểu thuẫn lớn bằng bàn tay rồi đánh vào một đạo pháp quyết. Tiểu thuẫn màu vàng nháy mắt đại trướng, che chắn trước người hắn.

Hơn mười hoả cầu màu đen nện lên trên thuẫn bài màu vàng, một cỗ hoả diễm bao phủ thuẫn bài. Nhưng rất nhanh, thuẫn bài màu vàng sáng lên một đạo hoàng quang chói mắt, hoả diễm màu đen chợt tán loạn, giống như gặp phải khắc tinh vậy.

Mấy chục bàn tay thô to màu vàng chui lên từ dưới lòng đất, cuốn lấy miệng cự mãng.

Cùng lúc đó, tay phải thanh niên áo vàng sáng lên một đạo hoàng quang chói mắt, vỗ về hướng hư không. Một đạo hoàng quang bay ra, đánh lên trên người cự mãng. Cự mãng giống như bị định trụ vậy, không thể nhúc nhích.

Thanh niên áo vàng vỗ hồ lô bên hông, vang lên một trận tiếng xé gió, vô số sa lịch màu vàng bay ra rồi nhưng tụ trên không trung. Hoá thành một cự nhân màu vàng cao hơn mười trượng, toàn thân phù văn chớp động, linh khí kinh người.

Thanh niên áo vàng bấm pháp, hai đấm của cự nhân màu vàng đại lượng, dài ra vô số lợi thứ màu vàng công kích tới đầu của mãng xà.

Tiếng nổ oành đùng đùng qua đi, đầu cự mãng bị nện thành thịt nát, máu thịt nhiễm đỏ một mảnh đất.

Hư không trên đỉnh đầu thanh niên áo vàng sáng lên nhiều điểm lam quang. Sau một cái mơ hồ, hoá thành bộ dáng Vương Trường Sinh.

“Che, hiện tại yêu thú bậc ba thượng phẩm cũng không phải là đối thủ của ta.”

Thanh niên áo vàng có chút hưng phấn nói. Hắn chính là Vương Thanh Thành, tu sĩ thiên linh căn thuộc tính Thổ. Tu luyện “Kiền thổ bảo điển”, môn công pháp này Vương Trường Sinh có được từ trên tay kẻ địch.

“Ngươi có thể diệt sát yêu này, không thể không nhắc đến công của bảo vật. Không cần kiêu ngạo, khiêm tốn mới khiến ngươi tiến bộ.”

Vương Trường Sinh thấm thía răn dạy. Mấy năm nay, ngoại trừ nghiên cứu khôi lỗi thuật, hắn và Uông Như Yên luôn chiếu cố hai con trai. Từ công pháp đến bản mạng pháp bảo rồi tu luyện hằng ngày, Vương Trường Sinh và Uông Như Yên đều rất quan tâm.

Nhà ấm không nuôi được hoa lớn. Huyền Nguyệt sơn mạch có tài nguyên yêu thú phong phú, Vương Trường Sinh để hai con trai liệp sát yêu thú, hắn ở một bên xem chiến.

“Đã biết, cha. Lý sư huynh và Tôn sư tỷ cũng không phải là đối thủ của ta. Đến ngày nào ta mới có thể ra ngoài thăm thú?”

Vương Thanh Thành nói xong lời này, mặt lộ vẻ khát khao.

Thân là hậu nhân của Hoá thần tu sĩ, Vương Thanh Thành khá may mắn. Từ nhỏ không lo tài nguyên tu tiên, công pháp, bản mạng pháp bảo, linh bảo hộ thể, linh phù hộ thể đều được cha mẹ cung cấp. Không biết có bao nhiêu tu sĩ Trấn Hải cung hâm mộ bọn họ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận