Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 5392: Sự khủng bố của kẻ khai khiếu (2)

Vương Trường Sinh đang muốn thi triển thần thông khác, hư không trên đỉnh đầu nổi lên dao động, một cái ấn tỳ nhỏ màu tím linh quang lập lòe bỗng hiện lên, ấn tỳ nhỏ màu tím truyền ra một tiếng rít nôn nóng, một hư ảnh con cóc màu tím xuất hiện ở mặt ngoài ấn tỳ nhỏ, hình thể ấn tỳ nhỏ màu tím tăng vọt, nện xuống thẳng mặt.

Ấn tỳ khổng lồ màu tím trào ra một mảng lớn khói độc màu tím, bao phủ xuống.

Hư không phụ cận Vương Trường Sinh vặn vẹo biến hình, hai nắm tay của hắn nhất thời nở rộ ra hào quang màu lam chói mắt, nghênh đón.

Nước biển màu lam chung quanh hắn kịch liệt quay cuồng, hai vòi rồng sóng nước thô to phóng lên trời, đánh bay ấn tỳ khổng lồ màu tím.

Quan Vân Kiêu trợn mắt há hốc mồm, Tử Thiềm Ấn chính là Huyền Thiên tàn bảo, nhẹ nhàng như vậy đã bị Vương Trường Sinh đánh bay?

Hắn cảm giác một cơn gió lạnh từ phía sau thổi qua, một con hỏa phượng màu lam tuyết hình thể thật lớn xuất hiện ở phía sau hắn. Hỏa phượng màu lam tuyết đánh lên hộ thể linh quang của hắn, hộ thể linh quang của hắn nháy mắt kết băng, linh quang lóe lên không ngừng.

Một đợt thanh âm sóng triều ngập trời vang lên, một mảng lớn nước biển màu lam dâng trào đến, rất nhanh đã tới trước người hắn, biến thành một cơn sóng lớn ngập trời cao hơn mười vạn trượng.

Quan Vân Kiêu biến sắc, vội vàng triệu ra ba lá cờ phướn nhỏ màu xanh lục, trào ra một mảng lớn khói độc màu xanh, bảo vệ hắn.

Một tiếng nổ lớn vang lên, sóng lớn ngập trời bao phủ bóng người Quan Vân Kiêu, mơ hồ truyền ra một tiếng hét thảm.

Hư không ngoài ngàn dặm chợt hiện ra một đạo linh quang lóa mắt, hiện ra bóng người Quan Vân Kiêu, trong mắt hắn tràn đầy sự sợ hãi.

“Khai khiếu! Ngươi đã khai khiếu.”

Quan Vân Kiêu kinh hô, hắn ở trước mặt Vương Trường Sinh không chút sức phản kháng. Pháp lực của Vương Trường Sinh đặc biệt thâm hậu, thần thông uy lực đặc biệt mạnh, đều là Đại Thừa trung kỳ, không có khả năng chênh lệch lớn như vậy, trừ phi Vương Trường Sinh đã khai khiếu.

Lời này vừa nói ra, có không ít tu sĩ Đại Thừa đều bị hấp dẫn tới.

Một lưỡi rìu khổng lồ màu lam từ trên trời giáng xuống, nháy mắt đã đến trước mặt Quan Vân Kiêu, hư không truyền ra tiếng xé gió chói tai, xuất hiện một vết rách to dài vô cùng.

Quan Vân Kiêu bị dọa sợ mất vía, vội vàng triệu ra năm tấm gương nhỏ lóe ra hào quang màu tím, đều bắn ra một đạo hào quang màu tím, nghênh đón, đồng thời triệu ra pháp tướng, kết hợp một thể với bản thân, ngoài thân trào ra vô số sương mù màu tím.

Hai sợi xích màu lam trong suốt lấp lánh hiện ra, cuốn lấy thân thể Quan Vân Kiêu.

Năm đạo hào quang màu tím đón đỡ lưỡi rìu khổng lồ, bị chém vỡ nát hết, tính cả tấm khiên màu tím trước người Quan Vân Kiêu cũng bị bổ thành hai nửa.

Hét thảm một tiếng, thân thể Quan Vân Kiêu chia thành hai nửa, Nguyên Anh vừa rời cơ thể, đã bị một quầng hào quang màu đen che kín, cuốn vào trong miệng Vương Thiền không thấy nữa.

Sau khi khai khiếu, thực lực của Vương Trường Sinh đã tăng lên rất nhiều, Quan Vân Kiêu Đại Thừa trung kỳ căn bản không ngăn cản được.

Một tiếng nữ tử kêu thảm thiết thê thảm vô cùng vang lên, Cổ Na như diều đứt dây bay ngược ra ngoài, ngực của nàng lõm xuống, còn chưa rơi xuống đất, thân thể đã vỡ tung, hóa thành mưa máu đầy trời. Một cái Nguyên Anh cỡ nhỏ vừa rời cơ thể, đã bị một quầng sáng màu đen che kín, cuốn vào trong miệng Vương Thiền không thấy nữa.

Vương Trường Sinh cùng Uông Như Yên giải quyết kẻ địch nhanh như vậy, hoàn toàn ra ngoài mọi người dự kiến, liên tưởng đến lời Quan Vân Kiêu nói, bọn họ đã hiểu.

Một tiếng nổ lớn vang lên, một mảng ánh lửa màu đỏ cùng lôi quang màu bạc thật lớn sáng lên ở trên trời, cực kỳ bắt mắt.

Lôi quang màu bạc nở rộ, ánh lửa màu đỏ tan đi, hiện ra bóng người Thạch Lôi.

Chân phải Thạch Lôi không cánh mà bay, ngoài thân máu tươi đầm đìa, nhiều chỗ trên người có vết bỏng, khí tức uể oải.

Cùng là Đại Thừa trung kỳ, hắn căn bản không phải đối thủ của Lê Dương.

“Chúng ta đến đối phó hắn đi!”

Vương Trường Sinh bay tới, ánh mắt đặt ở trên người Lê Dương.

“Ngươi là người phương nào? Chưa từng nghe nói ngươi nhân vật này.”

Lê Dương đánh giá cao thấp Vương Trường Sinh, căn cứ tình báo hắn nắm giữ, trong Đại Thừa đứng đầu của Huyền Dương giới, không có Vương Trường Sinh nhân vật này.

“Người chết không cần biết nhiều như vậy.”

Giọng điệu Vương Trường Sinh lạnh như băng, tay phải bổ về phía hư không, vô số nước biển màu lam tuôn trào ra, lao thẳng đến đối diện, hư không trực tiếp xé rách, thanh thế to lớn.

Lê Dương hừ lạnh một tiếng, nắm tay phải sáng lên hào quang vàng óng chói mắt, hướng về hư không tung một đòn, vô số ngọn lửa màu đỏ trào ra, hóa thành một con sông màu đỏ chảy xiết, nghênh đón.

Nước biển màu lam và con sông màu đỏ va chạm, bộc phát ra một chuỗi tiếng nổ vang đinh tai nhức óc, hư không phạm vi ngàn dặm bị sóng khí mạnh mẽ nghiền nát, nhưng rất nhanh khép lại.

Một bản tiên âm vang lên, một bàn tay màu lam lớn mười vạn trượng bắn nhanh đến, mặt ngoài bàn tay màu lam trải rộng âm phù huyền ảo, còn chưa tới gần người, mặt đất vỡ tung ra, hư không cũng xuất hiện lượng lớn vết rách.

Lê Dương cảm giác màng tai đau đớn khó chịu, vội vàng vung loan đao màu vàng trong tay, hướng về hư không chém một phát, một ánh đao khổng lồ màu vàng óng chợt lóe lên, chém bàn tay khổng lồ vỡ nát.

Bạn cần đăng nhập để bình luận