Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 3690: Bốn phương tề tụ. Hợp tác phá cấm

“Ai gặp người đó có phần? Cái này là Thiên Sát môn chúng ta phát hiện, tất cả đều cút cho ta.”

Một nam tử trung niên cao cao gầy gầy vẻ mặt đầy sát khí.

“Ha ha, là Thiên Sát môn các ngươi phát hiện? Một khu vực này là địa bàn Vương gia chúng ta, thứ xuất hiện ở địa bàn của chúng ta, đều là của chúng ta.”

Một giọng nam tử uy nghiêm từ trên cao truyền đến.

Vừa dứt lời, trên trời vang lên một trận tiếng sấm sét đinh tai nhức óc, mây sét cuồn cuộn, mây đen dày đặc, chớp lóe sấm rền.

Một thanh niên áo màu bạc dáng người khôi ngô xuất hiện ở trên trời, chính là Vương Mạnh Bân.

“Là Tử Tiêu Chân Nhân!”

Có người nhận ra Vương Mạnh Bân, Vương Mạnh Bân chủ yếu phụ trách xử lý yêu thú cấp cao, giúp tộc nhân khai phá đảo hoang. Hắn từng giết nhiều con yêu thú, ở một vùng hải vực này danh tiếng không nhỏ.

Nam tử trung niên nhìn thấy Vương Mạnh Bân, nét mặt hơi giãn ra, khách khí nói: “Vương tiền bối, vùng hải vực này là vô chủ, sao là...”

Hắn còn chưa nói xong, mấy trăm tia sét màu bạc thô to cắt qua bầu trời, lao thẳng đến nam tử trung niên.

Nam tử trung niên bị dọa nhảy dựng, vội vàng lấy ra một cái đầu lâu màu đen to bằng bàn tay, đánh vào một pháp quyết, đầu lâu màu đen nháy mắt phóng to, phun ra một luồng khí đen ngòm, đón đỡ mấy trăm tia sét màu bạc.

Khí đen giống như tờ giấy, bị mấy trăm tia sét màu bạc xé rách ra, mấy trăm tia sét màu bạc đánh lên trên đầu lâu màu đen, đầu lâu màu đen vỡ tan tành.

Mấy trăm tia sét màu bạc đánh về phía nam tử trung niên, một bộ tư thế muốn đánh gã thành cặn.

Nam tử trung niên kinh hãi thất sắc, vội vàng lấy ra một tấm khiên nhỏ hắc quang lập lòe, đánh vào một pháp quyết, tấm khiên nhỏ màu đen nháy mắt phóng to, cũng bị tia sét màu bạc dày đặc đánh nát.

Linh bảo căn bản không ngăn được công kích của Vương Mạnh Bân. Sau khi hắn tiến vào Luyện Hư kỳ, uy lực lôi pháp đề cao trên diện rộng.

Không gian nổi lên dao động, một bàn tay màu vàng dỗng dưng hiện lên, bổ về phía mấy trăm tia sét màu bạc.

Tiếng nổ lớn ầm ầm ầm qua đi, mấy trăm tia sét màu bạc cùng bàn tay màu vàng đồng quy vu tận, sóng khí mạnh mẽ nhấc lên mấy trăm cơn sóng lớn ngập trời.

“Vương đạo hữu, lấy lớn bắt nạt nhỏ không ổn nhỉ?”

Một giọng nam tử có chút khàn khàn vang lên, một luồng ánh sáng màu vàng kim từ đáy biển bay ra, rõ ràng là một ông lão áo bào vàng bụng phệ, mặt tròn mắt nhỏ, trên người sát khí ngút trời.

Kim Sát Chân Nhân, Luyện Hư sơ kỳ.

“Ta nếu là muốn giết hắn, Lâm đạo hữu có cơ hội cứu hắn?”

Vương Mạnh Bân cười lạnh nói. Cùng là Luyện Hư sơ kỳ, hắn chẳng những có thần lôi năm màu, pháp tướng cũng cô đọng không ít, căn bản không sợ Kim Sát Chân Nhân.

“Nơi này không phải chỗ các ngươi nán lại, muốn đục nước béo cò? Cút ngay, nếu không giết không tha!”

Kim Sát Chân Nhân nhìn về phía đám tán tu kia, lạnh lùng nói.

Cho dù có thiên tài địa bảo, cũng là của Thiên Sát môn cùng Vương gia, người ngoài muốn đục nước béo cò, nghĩ cũng đừng nghĩ.

“Ha ha, Lâm đạo hữu khẩu khí thật lớn, không biết, còn tưởng rằng vùng hải vực này là của Thiên Sát môn các ngươi.”

Một giọng nữ tử tràn ngập khinh thường từ chân trời truyền đến, một cầu vồng màu trắng từ chân trời bay tới, không qua bao lâu, cầu vồng màu trắng ngừng lại.

Độn quang thu liễm, lộ ra một con hạc khổng lồ toàn thân màu trắng, cổ dài nhỏ, móng vuốt là màu vàng, một thiếu phụ váy trắng dáng người đầy đặn đứng ở trên lưng con hạc khổng lồ.

Thiếu phụ váy trắng mặt trái xoan, miệng anh đào mũi dọc dừa, da thịt trắng như tuyết, khóe miệng có một nốt ruồi mỹ nhân.

Tống Vân Phượng, Luyện Hư trung kỳ, nàng là đường tỷ của Tống Vân Long, nhưng nàng chỉ là tam linh căn, Tống Vân Long là linh thể giả.

“Vương đạo hữu, chúng ta đuổi người Thiên Sát môn đi trước, như thế nào?”

Tống Vân Phượng truyền âm cho Vương Mạnh Bân, bọn họ đều là gia tộc tu tiên phụ thuộc Trấn Hải cung, ăn cơm cùng nồi, thời khắc mấu chốt, nên đoàn kết hợp tác.

Vương Mạnh Bân gật gật đầu, Vương gia cùng Tống gia không có thù hận lớn, hợp tác cả hai cùng thắng lợi.

Sắc mặt Kim Sát Chân Nhân trở nên rất khó coi. Vương Mạnh Bân đã rất khó giải quyết, bây giờ lại tới thêm Tống Vân Phượng, vậy càng phiền toái hơn.

“Thật sự là náo nhiệt nha! Xem ra nơi này có bảo vật xuất thế, tụ tập nhiều người như vậy.”

Một tiếng nam tử vang dội từ chân trời truyền đến.

Vừa dứt lời, một độn quang màu đỏ từ phía chân trời nơi xa bay tới, không qua bao lâu, độn quang màu đỏ ngừng lại, hiện ra bóng người Liễu Thiên Diễm.

Nhìn thấy Liễu Thiên Diễm, Vương Mạnh Bân và Tống Vân Phượng sắc mặt ngưng trọng, Kim Sát Chân Nhân thì lộ vẻ mặt vui mừng, môi khẽ mấp máy, truyền âm cho Liễu Thiên Diễm.

“Các ngươi rời khỏi nơi này đi! Đừng nghĩ đục nước béo cò, lúc chúng ta lấy bảo vật, các ngươi dám xuất hiện ở trong trăm dặm, giết không tha.”

Liễu Thiên Diễm mặt đầy sát khí, trên người trào ra một ngọn lửa màu đỏ, ngọn lửa màu đỏ hướng về bốn phương tám hướng khuếch tán, tản mát ra một nhiệt độ cao kinh người.

Tán tu nhìn nhau, cuối cùng vẫn rời khỏi.

Cái này không phải bọn họ có thể xen vào, ít nhất trước mắt không được.

“Vương đạo hữu, Tống phu nhân, các ngươi là tự rời khỏi nơi này, hay là chúng ta tiễn các ngươi rời khỏi?”

Liễu Thiên Diễm trầm giọng nói, giọng điệu lạnh lùng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận