Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 2203: Tinh anh tập hợp (1)

Trên đường phố rộng rãi sạch sẽ, một nho sinh áo sam trắng nhã nhặn chậm rãi tiến lên, trên mặt treo nụ cười mỉm.

Nho sinh áo trắng mặt trắng như ngọc, đầu đội nho quan màu lam, bên hông cài một cây quạt gấp màu trắng, dáng người cao gầy, một bộ tư thái công tử.

Hạo Ngọc chân nhân, không đến ba trăm tuổi, đã tu luyện đến Nguyên Anh hậu kỳ, tốc độ tu luyện chỉ kém Thất Tuyệt Đao Hoàng.

Thất Tuyệt Đao Hoàng thích khiêu chiến cao thủ địa phương khắp nơi, Hạo Ngọc chân nhân không có sở thích này, hắn thích dạy người, trảm yêu trừ ma, trân trọng dân chúng.

Trên đường tụ tập lượng lớn tu sĩ, ánh mắt bọn họ đều tụ tập ở trên người Hạo Ngọc chân nhân. Các tu sĩ vẻ mặt khác nhau, hoặc tò mò, hoặc kính sợ, hoặc hâm mộ.

Chu Ngưng Sương từ trong đám người đi ra, mặt nàng tràn đầy nụ cười, bước nhanh đi đến trước mặt Hạo Ngọc chân nhân, hành một lễ chắp tay, nói: “Trần đạo hữu, ngươi cuối cùng đến rồi, tiểu muội chờ ngươi đã lâu.”

“Đại công chúa khách khí rồi, Trần mỗ là một kẻ nhàn vân dã hạc, không đảm đương nổi đại công chúa lễ ngộ như thế.”

Hạo Ngọc chân nhân chắp tay đáp lễ, khách khí nói.

“Trần đạo hữu nói đùa rồi, ngươi nếu không đảm đương nổi, Đại Yến vương triều không có người thứ hai làm được nổi. Ta không phải đại biểu triều đình, ta là đại biểu thiên hạ vạn dân.”

Chu Ngưng Sương trịnh trọng nói, Hạo Ngọc chân nhân thật sự làm được dạy dỗ không phân biệt giống loài mà Khổng thánh nhân nói, hắn tới đồng ruộng dạy trẻ con nhà nông đọc sách viết chữ, tà ma ngoại đạo sửa lại sai lầm trước kia. Hạo Ngọc chân nhân bỏ qua chuyện cũ, dạy hắn lễ pháp thánh nhân, trên tới người tu tiên, dưới tới dân chúng, Hạo Ngọc chân nhân đều từng dạy.

“Trần mỗ xấu hổ không dám nhận, đây là trách nhiệm của tại hạ, đọc vạn quyển sách không bằng đi vạn dặm đường, tại hạ chỉ là làm chuyện tại hạ nên làm.”

Hạo Ngọc chân nhân khiêm tốn nói.

“Nói rất hy, nghe Trần đạo hữu một lời, hơn đọc sách mười năm.”

Một giọng nam tử hào sảng chợt vang lên, vừa dứt lời, Mộ Dung Bác từ trong đám người đi ra, trên mặt tràn đầy nụ cười.

Vương Trường Sinh và Uông Như Yên đứng ở phía sau Mộ Dung Bác, bọn họ tò mò đánh giá Hạo Ngọc chân nhân.

Hạo Ngọc chân nhân liếc Mộ Dung Bác một cái liền không chú ý nữa, ánh mắt đặt ở trên người Vương Trường Sinh cùng Uông Như Yên.

Hắn gật gật đầu với Mộ Dung Bác, bước dài một cái tới trước mặt Vương Trường Sinh, chắp tay hành lễ, nói: “Tại hạ nghe đại danh Thanh Liên tiên lữ đã lâu, hôm nay cuối cùng gặp được người thật.”

Tu sĩ Đông Ly giới dẫn phát dị tượng chỉ có sáu vị, Thanh Liên tiên lữ đồng thời Kết Anh đưa tới dị tượng, đặc biệt thu hút sự chú ý của người ta.

“Ha ha, Trần đạo hữu khách khí rồi, vợ chồng chúng ta đối với Trần đạo hữu cũng là ngưỡng mộ đã lâu, cuối cùng gặp được người thật, hôm nay vừa thấy, quả nhiên danh bất hư truyền.”

Vương Trường Sinh cười hào sảng, khen.

“Bản cung đã chuẩn bị tiệc rượu, các vị đạo hữu nếu không chê khí, dời bước nói chuyện.”

Chu Ngưng Sương làm một cái động tác mời, khách khí nói.

Bách Tiên đại hội một lần này có rất nhiều tu sĩ Nguyên Anh tham gia, Hạo Ngọc chân nhân và Thanh Liên tiên lữ đều không phải hạng người đơn giản, Chu Ngưng Sương tự nhiên sẽ không chậm trễ.

Hạo Ngọc chân nhân, Vương Trường Sinh, Uông Như Yên đều không phản đối, đáp ứng.

Nửa khắc đồng hồ sau, sáu người Chu Ngưng Sương, Vương Trường Sinh, Uông Như Yên, Mộ Dung Bác, Hạo Ngọc chân nhân, Lý Cảnh xuất hiện ở trong một tòa lầu các màu xanh yên tĩnh, sáu người uống trà luận đạo.

Đề tài bất tri bất giác tới Đại Tần vương triều nội loạn, Vương Trường Sinh và Uông Như Yên đều rất tò mò khi nào kết thúc náo động.

Đại Tần vương triều nội loạn mấy chục năm rồi, còn chưa kết thúc náo động, dân chúng tầng dưới chót thương vong vô số, số lượng tu sĩ cấp thấp thương vong cũng không ít, không có khả năng loạn mãi, kéo dài thời gian càng dài, tu sĩ thương vong càng nhiều.

Tu sĩ tầng dưới chót không biết thì thôi, tu sĩ cấp cao ít nhiều hẳn là nghe được tin tức đại kiếp nạn, không có khả năng tùy ý tu sĩ Nhân tộc làm bậy.

“Lão tổ tông của chúng ta đã ra mặt, hẳn là không cần bao lâu có thể bình định chiến loạn, để dân chúng nghỉ ngơi lấy lại sức.”

Chu Ngưng Sương cười nói, giọng điệu tràn ngập tự tin.

Lão tổ tông trong miệng nàng là Chu Hưng Quốc, có tu vi Hóa Thần sơ kỳ, là thần hộ mệnh của Đại Yến vương triều.

“Chu tiền bối ra mặt, khẳng định có thể giải quyết việc này, Đại Tần nội loạn quá lâu rồi, cũng nên kết thúc náo động rồi.”

Hạo Ngọc chân nhân tán đồng.

“Chu tiên tử, ngươi hẳn là từng nghe nói đại kiếp nạn chứ! Đại kiếp nạn có thể là Tư Đồ Mị hay không? Hoặc là nói nơi bắt đầu đại kiếp nạn ở Trung Nguyên?”

Vương Trường Sinh có chút tò mò hỏi. Toàn bộ Đông Ly giới, chỉ Trung Nguyên tu tiên giới chưa từng xảy ra chuyện lớn.

Chu Ngưng Sương gật đầu nói: “Từng nghe nói, nhưng loại chuyện này khó mà nói, về đại kiếp nạn có bao nhiêu loại phán đoán, mọi thuyết xôn xao.”

Đúng lúc này, Chu Ngưng Sương lấy ra một tấm pháp bàn màu xanh nhạt, đánh vào một pháp quyết, ánh mắt sáng ngời, mặt lộ vẻ vui mừng.

“Các vị đạo hữu chờ một lát, có mấy vị đạo hữu tới đây, mọi người cùng nhau làm quen một lần.”

Chu Ngưng Sương cáo lỗi một tiếng, đứng dậy rời khỏi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận