Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 1964: Tiến vào Vạn Khôi cung (2)

“Ta thử một lần đi!”

Vương Thanh Sơn hơi do dự, lấy ra Huyền Hoàng Kính.

Hắn rót pháp lực mênh mông vào trong Huyền Hoàng Kính, mặt gương nhất thời toát ra lượng lớn phù văn màu vàng, sau khi mặt gương bừng sáng, phun ra một mảng quầng sáng màu vàng, chụp vào trên một cái cồn cát, cồn cát nhanh chóng hóa đá, biến thành nham thạch màu vàng đất.

Pháp bảo thần thông hóa đá cực kỳ hiếm thấy, Vương Thanh Sơn thế mà có một món dị bảo thổ thuộc tính, năm người bọn Võ Xương đều có chút bất ngờ.

Vương Thanh Sơn dám dùng Huyền Hoàng Kính, tự nhiên cũng đã làm tốt chuẩn bị ứng đối.

“Đi mau, ta không kiên trì được thời gian quá dài.”

Hào quang màu vàng không ngừng di động, sa mạc chợt biến thành mặt đất cứng rắn.

Võ Xương nhất thời vui vẻ, bắt pháp quyết, thuyền bay màu đỏ nở rộ độn quang, bay đi phía trước.

Mượn dùng Huyền Hoàng Kính yểm hộ, thuyền bay màu đỏ nhanh chóng tiến lên, hai con Bách Mục Sa Chu muốn chặn lại, nhưng chúng nó vài lần thiếu chút nữa đụng tới linh quang hóa đá Huyền Hoàng Kính phun ra, cộng thêm mấy người bọn Lý Linh Nhi quấy nhiễu, hai con Bách Mục Sa Chu không chiếm được lợi thế gì.

Một ngày sau, thuyền bay màu đỏ một lần nữa dừng lại, hai con Bách Mục Sa Chu đã rời khỏi.

“Vạn Khôi cung! Rốt cuộc đến rồi.”

Hoàng Phú Quý lẩm bẩm, ánh mắt nóng rực.

Theo ánh mắt Hoàng Phú Quý nhìn lại, một tòa cung điện thật lớn gạch vàng ngói lưu ly dựng sừng sững ở trong sa mạc.

Cung điện cao hơn trăm trượng, trên cột đá thô to điêu khắc lượng lớn hình vẽ tinh xảo đẹp đẽ.

Trên cửa cung điện treo một tấm biển màu vàng hình chữ nhật, bên trên viết ba chữ to màu bạc “Vạn Khôi cung”, linh quang lấp lánh, cực kỳ bắt mắt.

Vạn Khôi cung đóng chặt cửa, trên cửa có khắc một chữ “Khôi” thật lớn, cách rất xa cũng có thể nhìn thấy.

“Nghe nói Vạn Khôi cung là một tòa mê cung, bố trí lượng lớn cấm chế cùng con rối thú, đồng thời cất chứa lượng lớn bảo vật.”

Vương Thanh Sơn thu hồi Huyền Hoàng Kính, như có chút suy nghĩ nói.

Khôi Đế năm đó thống nhất Bắc Cương tu tiên giới, góp nhặt lượng lớn kỳ trân dị bảo, không biết trong Vạn Khôi cung còn lại bao nhiêu.

Thiếu phụ váy trắng nâng bàn tay ngọc, hơn trăm con linh phong (phong: con ong) màu trắng bay ra, bay về phía Vạn Khôi cung.

Linh phong màu trắng vừa tới gần Vạn Khôi cung trăm trượng, bầu trời truyền đến một tiếng sét đinh tai nhức óc.

Mười mấy tia chớp màu vàng thô to từ trên trời giáng xuống, bổ chuẩn xác vào trên thân linh phong màu trắng, một mảng lớn lôi quang màu vàng bao phủ linh phong màu trắng.

Không qua bao lâu, lôi quang màu vàng tan đi, linh phong màu trắng biến mất.

“Cấm chế này chỉ có thể xông vào, cũng may uy lực cấm chế có chút suy yếu rồi.”

Võ Xương vừa nói, vừa lấy ra một hạt châu màu vàng to bằng nắm tay, mặt ngoài hạt châu màu vàng khắc một chút đường vân màu bạc huyền ảo.

Ông lão áo bào xanh lấy ra một hạt châu màu bạc to bằng nắm tay, mặt ngoài hạt châu màu bạc có một chút đường vân màu vàng huyền ảo.

Hai hạt châu vòng quanh bọn họ bay lộn bất định, vô số phù văn hai màu vàng bạc tuôn ra, hóa thành một màn ánh sáng hai màu vàng bạc thật lớn, che kín sáu người bọn họ.

Bọn họ chậm rãi bay đi Vạn Khôi cung, vừa tới gần Vạn Khôi cung trăm trượng, bầu trời truyền đến một tràng tiếng sét vang dội, một mảng lớn tia chớp màu vàng bổ xuống, rơi ở trên màn ánh sáng hai màu, bốc lên một làn khói, linh quang màn ánh sáng hai màu ảm đạm đi một chút.

Võ Xương cùng ông lão áo bào xanh điên cuồng rót pháp lực vào trong pháp bảo hạt châu, pháp bảo hạt châu nở rộ ra linh quang chói mắt, màn ánh sáng hai màu càng thêm dày đặc, trở nên thực chất hóa.

Không qua bao lâu, sáu người bọn họ đứng ở cửa Vạn Khôi cung, màn ánh sáng hai màu trở nên như ẩn như hiện, sáu người đều bị dọa toát mồ hôi lạnh. Thế này nếu đổi tu sĩ Nguyên Anh khác, muốn đến nơi đây cũng dị thường khó khăn, càng đừng nói lấy bảo vật.

“Cửa Vạn Khôi cung dùng Mặc Kim Thạch tạo thành, nặng vô cùng, chỉ có thể dùng man lực đẩy ra, dựa vào ngươi đó, Võ đạo hữu.”

Ông lão áo bào xanh nhìn về phía cổng điện cao lớn, ánh mắt nóng rực nói.

Võ Xương thu hồi con thuyền bay màu đỏ, ngoài thân nở rộ hào quang màu xanh, trong cơ thể truyền ra một tràng tiếng xương khớp vang “bốp bốp”, thân hình cất cao không chỉ một vòng, gân xanh lộ ra, mạch máu dưới làn da rõ ràng có thể thấy được.

Hắn đặt hai tay ở trên cửa điện, dùng sức đẩy.

Sắc mặt hắn đỏ lên, cửa điện chậm rãi mở ra, hiện ra một tòa cung điện màu vàng rộng rãi, chính phía trước đại điện là một pho tượng nữ tử váy vàng kim thật lớn, nữ tử nhìn ra xa xa, đây là pho tượng Khôi Đế.

Trên vách đá điêu khắc tranh tường tinh xảo đẹp đẽ, hai bên đều có một cái thông đạo đá thật dài, không biết đi thông nơi nào.

Lý Linh Nhi thả ra hai con rối khỉ cao bằng con người, ở trong điện đi lại chung quanh, đều chưa có bất cứ điều gì khác thường.

“Chúng ta đi bên phải thông đạo, cẩn thận cơ quan cấm chế, .”

Võ Xương hít sâu một hơi, trầm giọng nói, nâng bước đi vào.

Năm người bọn Vương Thanh Sơn theo sát sau, đi theo.

Thông đạo khá rộng rãi, năm người đi song song không có vấn đề, đi hơn trăm trượng, chợt xuất hiện một con rối thú hình người mặc áo giáp màu vàng, tay phải nó nắm một cây trường mâu lấp lánh ánh vàng kim, linh khí bức người.

Bạn cần đăng nhập để bình luận