Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 3282: Vườn linh dược

Vương Thanh Sơn lắc đầu nói: “Không thể sơ ý, ai biết Ngô gia có liên lụy vào hay không, như vậy đi! Ta đi cùng ngươi một chuyến, thăm dò rõ tình huống rồi nói sau.”

Chưa có ai nhắc tới thông báo Vương Trường Sinh. Trước khi xác định tu sĩ Luyện Hư liên lụy vào, căn bản không cần thông báo Vương Trường Sinh, nếu là đụng tới chuyện gì cũng phải thông báo Vương Trường Sinh, còn cần bọn họ làm gì.

“Các ngươi cẩn thận một chút, nếu là việc không thể làm được, lấy an toàn bản thân làm trọng.”

Vương Thanh Thành dặn dò.

Vương Thanh Sơn gật gật đầu, thả ra Kim Giác Lôi Lân Thú, nhảy lên, Vương Mạnh Bân và Tôn Tứ Hải theo sát sau đó.

Kim Giác Lôi Lân Thú hung hăng đập cánh, hóa thành một đạo độn quang xé gió lao đi, biến mất ở phía chân trời.

Kim Âu đảo Tống gia truyền thừa hơn hai ngàn năm, thời kì cường thịnh, Tống gia mười lăm vị Hóa Thần, đáng tiếc Tống gia vận khí không tốt, gặp thú triều cỡ lớn ngàn năm một lần, một con yêu thú bậc sáu công kích Kim Âu đảo, nếu không phải tu sĩ Luyện Hư của Liễu gia kịp thời chạy tới, Tống gia chỉ sợ đã diệt tộc.

Thú triều cỡ lớn qua đi, Tống gia nguyên khí tổn thương nặng, thẳng đến ngày nay cũng chưa khôi phục.

Tống Vân Huy tu đạo ngàn năm, có tu vi Hóa Thần hậu kỳ, là tộc nhân tu vi cao nhất Tống gia.

Mấy tháng trước, con cháu Tống gia ngẫu nhiên phát hiện hòn đảo hoang nào đó có cấm chế cường đại, mấy vị tu sĩ Nguyên Anh liên thủ cũng không thể phá cấm, Tống Vân Huy dẫn theo một đồng tộc Hóa Thần kỳ, vận dụng bảo vật trấn tộc, cũng không thể phá cấm.

Tống Vân Huy cũng không tính báo cáo lên, mình có thể độc chiếm, vì sao phải chia sẻ với người khác?

Vị trí hòn đảo hoang tương đối hẻo lánh, phạm vi năm trăm vạn dặm không có thế lực tu tiên khác, thế lực Vương gia cách nơi đây cũng không xa.

Vì thế, bọn họ ở ngoại vi bố trí nhiều trận pháp cảnh báo, phòng ngừa Vương gia phát hiện.

Một đỉnh núi hiểm trở, trên núi thảm thực vật thưa thớt, thoạt nhìn có chút hoang vắng.

Chân núi, mấy chục con cháu Tống gia phân loại chỉnh tề, tay cầm linh bảo công kích đỉnh núi.

Quả cầu lửa màu đỏ, kiếm quang màu vàng, đao gió màu xanh, lôi quang màu bạc các loại pháp thuật rơi trên đỉnh núi, tiếng nổ không ngừng, đất rung núi chuyển. Kỳ quái là, ngọn núi này bình yên vô sự, ngay cả một tảng đá cũng chưa sụp đổ.

Hiển nhiên, bọn họ nhìn thấy đều là biểu hiện giả dối.

Tống Vân Huy sắc mặt âm trầm. Bọn họ trải qua thời gian dài cố gắng, đã phá đi hai bộ đại trận bên ngoài, hắn không tin, trải qua nhiều năm vận chuyển, trận pháp còn có thể duy trì bao lâu thời gian.

Tống Vân Huy bắt pháp quyết, một cái ấn khổng lồ màu xanh chợt nở rộ ra hào quang chói mắt, đánh về phía đỉnh núi.

Tiếng nổ ầm ầm ầm qua đi, sóng khí cuồn cuộn, hoàn cảnh trước mắt chợt biến đổi, hiện ra một ngọn linh sơn xanh um tươi tốt, một luồng linh khí nồng đậm tuôn trào ra.

Một cầu thang đá màu xanh từ chân núi kéo dài đến đỉnh núi, đỉnh núi có một tòa trang viên diện tích cực lớn.

Chân núi dựng một tấm bia đá toàn thân màu xanh, bên trên khắc ba chữ to màu vàng “Thiên Thảo viên”.

“Thiên Thảo viên! Cái này sẽ không là vườn linh dược Thiên Mộc tông lưu lại chứ!”

Tống Vân Huy lẩm bẩm, ánh mắt nóng rực.

Hắn nhận được mệnh lệnh, tìm kiếm vườn linh dược Thiên Mộc tông lưu lại, nhưng hắn căn bản không ôm hy vọng gì, cũng không coi trọng.

Nếu thật là vườn linh dược Thiên Mộc tông lưu lại, vậy phát tài rồi, nói không chừng hắn có thể bởi vậy tiến vào Luyện Hư kỳ.

Đúng lúc này, một chuỗi tiếng nổ đinh tai nhức óc chợt vang lên, cả hòn đảo kịch liệt chớp lên.

“Không ổn rồi, lão tổ tông, địch tấn công, địch tấn công.”

Con cháu Tống gia cả kinh biến sắc.

“Ngũ bá, tu sĩ Hóa Thần của Vương gia chạy tới rồi, cần thông báo Ngô gia hay không?”

Một thiếu phụ váy vàng dáng người yểu điệu bước nhanh đi tới, vẻ mặt khẩn trương.

“Vương gia? Sao lại thế? Trên đảo bày ra đại trận, theo lý mà nói, động tĩnh phá trận đều có thể che giấu, Hóa Thần của Vương gia sao có thể tìm tới cửa?”

Vẻ mặt Tống Vân Huy âm trầm.

“Có lẽ là trên đường chúng ta đến, đã bị tu sĩ Vương gia theo dõi, tu sĩ Vương gia thường xuyên vận dụng con rối động vật biển hoạt động ở đáy biển.”

Thiếu phụ váy vàng có chút không xác định nói.

“Lập tức liên hệ Ngô gia truyền tin, nói chúng ta phát hiện một vườn linh dược Thiên Mộc tông để lại, bảo bọn họ mau chóng chạy tới trợ giúp, bằng vào trận pháp, chúng ta có thể ngăn cản một đoạn thời gian, người khác tiếp tục phá trận, tận khả năng hái đi linh dược trên núi.”

Tống Vân Huy phân phó, tu sĩ Hóa Thần Vương gia đã chạy tới, Tống gia muốn độc chiếm là rất khó khăn, báo cáo Ngô gia, còn có thể húp mấy ngụm canh.

“Vâng, ngũ bá (lão tổ tông).”

Đám người thiếu phụ váy vàng lập tức đáp ứng.

Bên ngoài trận pháp, Vương Thanh Sơn, Vương Mạnh Bân và Tôn Tứ Hải ngồi ở trên lưng Kim Giác Lôi Lân Thú.

Gió biển nổi từng cơn, thổi lên mái tóc Vương Thanh Sơn.

Tống Vân Huy từ trên đảo bay ra, trong lòng thầm kêu không ổn, kiên trì nói: “Vương đạo hữu, không biết các ngươi có gì muốn làm?”

“Lời này cần chúng ta hỏi ngươi mới phải, Vương gia chúng ta luôn luôn khai phá đảo hoang, hòn đảo hoang này là một trong những đảo hoang chúng ta muốn khai phá, Tống gia các ngươi muốn chạy đến tranh địa bàn với chúng ta?”

Vương Mạnh Bân giọng điệu lạnh nhạt. Địa bàn Liễu gia cùng thế lực giao hảo quay quanh Tuyết Nhạn phường thị, Vương gia vì tránh xảy ra xung đột chính diện Liễu gia, luôn khai phá đảo hoang, nếu không phải cân nhắc thú triều cỡ lớn có thể tới bất cứ lúc nào, Vương gia đã khai phá đến nơi đây.

Bạn cần đăng nhập để bình luận