Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 4558: Diệt địch (2)

Con rối vượn khổng lồ vung hai cánh tay, quyền ảnh như gió, quyền phong như sấm.

Một đợt tiếng “phành phành” trầm đục qua đi, truyền ra một tiếng kêu thảm thiết thê lương của nữ tử, thiếu phụ váy xanh từ trong lôi quang bay ngược đi, nặng nề ngã trên mặt đất, hộc máu không ngừng, trên người nhiều chỗ máu thịt mơ hồ, lượng lớn vảy màu xanh rơi xuống.

Hư ảnh lưỡi đao khổng lồ trên đỉnh đầu Vương Thanh Phong bổ về phía hư không, hư không truyền ra một đợt tiếng đao chói tai, xé rách ra, xuất hiện một vết rách to dài, một đạo đao khí màu đỏ lóe lên, hướng thẳng đến thiếu phụ váy xanh.

Đao khí màu đỏ còn chưa chém xuống, mặt đất nứt toác ra, xuất hiện một vết rách to dài.

Thiếu phụ váy xanh há miệng, phun ra một cây thước ngắn màu xanh, thước ngắn màu xanh nhẹ nhàng vung lên một cái, một màn hào quang màu xanh dày đặc bỗng dưng hiện lên, bao phủ toàn thân, đồng thời hóa thành một cầu vồng màu xanh, đón đỡ đao khí màu đỏ.

“Keng” một tiếng vang trầm, đao khí màu đỏ bị thước ngắn màu xanh đánh vỡ nát.

Một đạo lôi quang màu vàng kim sáng lên, con rối chim cắt khổng lồ vừa hiện ra, há mồm phun ra một đạo lôi quang màu vàng thô to, đánh lên màn hào quang màu xanh, đồng thời hai móng chộp xuống một phát.

“Phành phành” trầm đục, màn hào quang màu xanh chặn được con rối chim cắt khổng lồ công kích.

Một dải cầu vồng màu đỏ bay vút đến, như một dòng sông màu đỏ chảy xiết, va chạm với cầu vồng màu xanh, cầu vồng màu xanh bay ngược đi.

Cầu vồng màu đỏ chém lên màn hào quang màu xanh, màn hào quang màu xanh nhoáng lên một cái, cầu vồng màu đỏ hiện ra chân dung, rõ ràng là một cây trường đao lóe ra hào quang màu đỏ.

Vương Thanh Phong bấm pháp quyết, đao quang nở rộ, thân đao trào ra một ngọn lửa màu đỏ.

Màn hào quang màu xanh giống như tờ giấy mỏng, bị trường đao màu đỏ chém vỡ nát.

Một tiếng nữ tử kêu thê thảm vang lên, thiếu phụ váy xanh bị trường đao màu đỏ chém thành hai nửa, một giao nhân cỡ nhỏ vừa rời cơ thể, một bàn tay màu đỏ bỗng dưng hiện lên, tóm lấy giao nhân cỡ nhỏ, cuốn về bên người Vương Thanh Phong.

Vương Thanh Phong tóm lấy giao nhân cỡ nhỏ, sưu hồn đối với nó, nhíu mày.

Hộ pháp trưởng lão của Thanh Lý tộc đang tìm đồ tử đồ tôn của Vạn Bảo Thần Quân, nguyên nhân cụ thể, thiếu phụ váy xanh cũng không biết tình huống.

Cái này cũng rất bình thường, Vương gia đang thu thập da thú Lôi Diêu cấp cao, đại bộ phận tộc nhân cũng không biết tác dụng cụ thể của da thú Lôi Diêu, chỉ biết là gia tộc muốn thu thập loại tài liệu này.

Ầm ầm ầm, ông lão áo bào lam thoát vây khốn, năm thanh phi kiếm màu trắng bay ngược đi.

Lão vừa thoát thân, con rối chim cắt khổng lồ bỗng dưng hiện lên, một đôi móng vuốt sắc bén chụp vào thiên linh cái của ông lão áo bào lam.

Ông lão áo bào lam vội vàng vung trường thương màu xanh, đón đỡ con rối chim cắt khổng lồ.

“Keng” một tiếng kim loại va chạm vang lên, con rối chim cắt khổng lồ bị trường thương màu xanh chặn được, ngoài thân nó trào ra vô số hồ quang màu vàng, bao phủ ông lão áo bào lam.

Đao khí màu đỏ cùng kiếm khí màu trắng dày đặc thổi quét đến, mắt thấy sắp nhập vào trong lôi quang màu vàng.

Một tiếng kèn vang dội cất lên, lôi quang màu vàng điên cuồng lóe lên rồi tắt, một làn sóng âm màu xanh thổi quét ra, đánh tan đao khí màu đỏ cùng kiếm khí màu trắng.

Ông lão áo bào lam thở hồng hộc, trong mắt lão tràn đầy nét sợ hãi, cầm trên tay một vỏ ốc biển lóe ra hào quang màu xanh.

Bảo vật trên người đối phương uy lực không nhỏ, còn có con rối thú bậc sáu giúp đỡ, bảo vật phòng ngự lực phòng ngự rất mạnh, tiếp tục đánh, lão chỉ sợ phải ở lại chỗ này.

Nghĩ rõ một điểm này, ông lão áo bào lam đưa ốc biển màu xanh tới bên miệng, nhẹ nhàng thổi một cái.

Tiếng kèn vang dội vang lên lần nữa, một làn sóng âm màu xanh thổi quét ra, hướng thẳng đến Vương Thanh Phong cùng Đổng Tuyết Ly, nơi đi qua, hư không xuất hiện lượng lớn vết rách, cùng lúc đó, hư ảnh cá chép trên đỉnh đầu lão phun ra một quầng sáng màu xanh, bao phủ con rối chim cắt khổng lồ.

Vương Thanh Phong cùng Đổng Tuyết Ly bấm pháp quyết, hai tấm gương nhỏ màu vàng một lần nữa phun ra một đạo lôi quang màu vàng kim, đánh tan sóng âm màu xanh, lúc này, ông lão áo bào lam đã ở cách mấy chục dặm, độn tốc đặc biệt nhanh.

Vương Thanh Phong hít sâu một hơi, quát to một tiếng, thân thể mềm mại của Đổng Tuyết Ly run nhè nhẹ, ông lão áo bào lam dừng lại, con rối vượn khổng lồ phun ra một đạo hào quang vàng kim, đánh trúng ông lão áo bào lam.

Một tiếng hét thảm, truyền khắp phạm vi trăm dặm.

Vương Thanh Phong đang muốn đuổi theo, bị Đổng Tuyết Ly ngăn cản.

“Có khe nứt không gian tới đây!”

Đổng Tuyết Ly truyền âm nói, lấy ra Chuông Kim Nguyệt, Chuông Kim Nguyệt chớp lên không ngừng, truyền ra tiếng chuông trong vắt.

Một tiếng kêu thảm thiết thống khổ vang lên, thân thể ông lão áo bào lam đột nhiên chia năm xẻ bảy, ngay cả tinh hồn cũng chưa thể chạy ra, biến mất ở trong hư không, giống như chưa bao giờ xuất hiện.

Một ngọn núi cao đột nhiên chia năm xẻ bảy, giống như bị vật sắc bén cắt.

“Nhiều khe nứt không gian như vậy!”

Đổng Tuyết Ly kinh hãi biến sắc.

“Mau rút.”

Vương Thanh Phong sắc mặt ngưng trọng, vội vàng thu hồi tài vật trên người cùng thi thể thiếu phụ váy xanh.

Bọn họ thu hồi con rối thú, tiến vào con rối rết, chui vào lòng đất, rời khỏi nơi đây.

Bọn họ chân trước mới vừa đi, nhiều ngọn núi bị khe nứt không gian phá hủy, biến mất không còn dấu vết.

Bạn cần đăng nhập để bình luận